Chương 277: Chết vì tri kỷ
Chương 277: Chết vì tri kỷ
Chương 277: Chết vì tri kỷ
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ly Vọng sơn, Tư Vô nhai.
Sở Sơn Cô vốn nằm trên bệ ngọc nghỉ ngơi đã lại đứng dậy. Giờ phút này sắc mặt hắn đã không còn ung dung như vừa rồi, hàng mi hơi cau lại, ngón tay gõ nhẹ lên ngọc thạch. Trước mặt hắn, một bầy chim bay qua giữa núi rừng, quay quanh Ly Vọng sơn không ngừng kêu vang.
Nhưng trong Ly Vọng sơn lại không chút động tĩnh nào.
Tất cả rung động đều không thể lan tới nơi này.
“Ngươi điên rồi à? Đồ đệ ngoan của ta. Cho dù muốn giết Quan Bạch Phụ cũng không đến mức mở Thiên Long trận.” Sở Sơn Cô nhẹ nhàng búng tay, chỉ thấy trước mặt hắn xuất hiện một cuộn tranh, chiếu rọi cảnh tượng Thần Đô thành.
Con kim ô thứ tám sắp rơi trúng Thần Đô thành.
Chu Hi đặt hai bàn tay xuống đất, bộ áo đỏ phất phới theo làn gió, như một ngọn lửa thiêu đốt dữ tợn. Hắn nổi giận gầm lên: “Diệt Sát chi trận sắp không chịu nổi, nhưng con kim ô thứ chín vẫn chưa rơi xuống, elcc là át chủ bài cuối cùng của chúng ta. Cho mời tất cả tướng sĩ, lên trời, chém kim ô!”
Giờ phút này tất cả những người tu hành trên đại điện đều vận niệm lực toàn thân, cất cao giọng nói: “Cẩn tuân mệnh lệnh Hoàng trưởng tử điện hạ!”
Tiếp theo đó toàn bộ Thần Đô thành, mọi góc lớn lớn nhỏ nhỏ đều có âm thanh vang lên: “Cẩn tuân mệnh lệnh của Hoàng trưởng tử điện hạ!”
Đây chính là Chu Hi! Tuy hắn thường hay hành động phóng đãng, thích nhìn từ cao xuống, lời nói luôn mang vẻ kiêu ngạo. Nhưng năm đó hắn tòng quân, từ từ thăng chức, phía sau là một loạt tướng sĩ trung thành tận tâm. Sau này hắn khôi phục thân phận Hoàng trưởng tử, trở về Thần Đô, bắt đầu tập trung thế lực của mình, lại mời chào lượng lớn người tu hành tu vi cao thâm. Hắn không quan tâm tới lai lịch xuất thân, thống nhất gọi bọn họ là “tướng lĩnh” của mình. Mà các “tướng lĩnh” này cũng nguyện dâng hiến mọi thứ cho hắn!
Kể sĩ chết vì người biết tán thưởng mình.
Chu Hi chính là “tri kỷ” của bọn họ.
Từng tiếng “Nhận lệnh” vang lên, tiếp đó là vô số thân hình lao lên bầu trời. Trước mặt con kim ô khổng lồ kia, bóng dáng một người có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhưng đông đảo người tu hành đồng thời ra tay, tập hợp lực lượng vô cùng cường đại, cũng có sức mạnh phá thành!
Tiểu Thập Nhất ở đằng sau thấy vậy kinh ngạc: “Bọn họ không biết làm như vậy sẽ chết à?”
“Ngươi đã từng lên chiến trường chưa? Tiểu Thập Nhất.” Chu Hi nói đầy ẩn ý.
Tiểu Thập Nhất sửng sốt: “Ta lớn lên từ nhỏ ở Thần Đô thành, chưa bao giờ rời khỏi nơi này.”
“Quân sĩ trên chiến trường, cho dù là ai đi nữa cũng phải chuẩn bị để nghênh đón tử vong bất cứ lúc nào. Cho dù là bản thân, hay là bằng hữu tốt nhất của mình, thậm chí là bản thân chủ soái. Mỗi người dưới trướng ta đều phải có trái tim của binh sĩ. Cho nên bọn họ không sợ chết. Mà ta, mỗi lần...” Chu Hi nhấc tay lên khỏi mặt đất, phù chú trên trán hắn lóe tiếp đó nhanh chóng ảm đạm phai nhại: “... thật ra cũng chuẩn bị sẵn sàng để chết trận.”
Tiểu Thập Nhất kinh hãi nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không giống. Điện hạ lúc nào cũng như đã tính sẵn, dường như không bao giờ đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.”
Chu Hi cười nói: “Thật không?” Nói xong mái tóc đen nhánh của hắn đột nhiên hóa thành bạc trắng, búi tóc buông xõa, mái tóc bạc phất phơ theo làn gió.
Tiểu Thập Nhất trợn tròn hai mắt: “Thế này là sao?”
“Ngươi tưởng muốn tế Thiên Long chi trận dễ như vậy sao?” Khóe miệng Chu Hi hơi nhếch lên, tuy niệm lực trên người hắn đã bị rút gần cạn, nhưng vẻ kiêu ngạo trên gương mặt vẫn không hề thay đổi.
Giọng nói vừa cất lên, chỉ thấy ánh đỏ trên bầu trời hoàn toàn tiêu tán, Diệt Sát chi trận đã không còn sức chống cự. Đồng thời tám tòa Thiên Long quan xung xung quanh Thần Đô thành lập tức sụp đổ, tám con Thiên Long màu sắc khác nhau nhô đầu ra từ đống đổ nát. Dường như đã lâu rồi không thấy cảnh tượng nhân gian, không ngờ trong mắt tám con Thiên Long kia còn mang vẻ tò mò.
Vô số tiên sinh phóng lên cao, tập trung toàn bộ niệm lực, đánh về phía con kim ô thứ tám.
Đã không có Diệt Sát chi trận ngăn cản, mắt thấy kim ô sắp phá hủy hoàn toàn Thần Đô thành, nhưng các tiên sinh tập hợp niệm lực, không ngờ lại ngăn chặn được con kim ô đang rơi xuống.
Đoạn Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, trầm giọng nói: “Giáo hoàng, hủy diệt Thần Đô thành có lợi ích gì cho ngươi?”
Quan Bạch Phụ cũng ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Bởi vì hủy diệt mới là bắt đầu cho kết thúc.”
“Đúng là đồ điên. Tiểu Thập Nhất! Bảo đại ca của ngươi đừng có giả ngủ nữa!” Đoạn Ngôn phẫn nộ quát.
Tiểu Thập Nhất nghe vậy giơ chân đá vào eo Ngọa Hổ bên cạnh. “Đại ca, nghĩa phụ bảo huynh đừng giả bộ ngủ nữa.”
Ngọa Hổ bò từ dưới đất dậy, gãi đầu nói: “Ta không đánh được đâu, cảnh giới của lão già kia quá cao, khủng khiếp hơn ta tưởng tượng nhiều.”
“Không bảo huynh đánh nhau với người ta nữa. Huynh nhìn lên đầu đi!” Tiểu Thập Nhất
Ngọa Hổ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con kim ô che phủ cả bầu trời đang bị niệm lực của vô số người tu hành ngăn cản. Nhưng chỉ giây lát sau lại thấy con kim ô thứ chín giáng xuống. Con kim ô thứ tám còn chưa thật sự chặn được, con kim ô thứ chín lại rơi theo. Hai con kim ô hợp lực, chỉ e Thánh nhân đích thân đến đây cũng vô dụng. Ngọa Hổ cười khổ: “Tiểu Thập Nhất, hay là chúng ta chạy đi? Với tốc độ của chúng ta, không phải không có cơ hội.”
Tiểu Thập Nhất lại vung thanh kiếm trong tay, nói với Chu Hi bên cạnh: “Điện hạ, ta nguyện dốc sức chiến đấu vì ngài. Ta có thể trở thành tướng sĩ của ngài không?”
Chu Hi lắc đầu: “Sai rồi. Ta muốn ngươi trở thành thống soái chứ không phải chậm rãi là binh sĩ.”
“Hóa ra là thế.” Tiểu Thập Nhất tung người nhảy lên, vung kiếm gia nhập cùng những người tu hành.
Ngọa Hổ vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang phía Chu Hi: “Ngươi làm gì Tiểu Thập Nhất nhà chúng ta?”
“Có đôi khi như vậy đấy, thật ra không cần làm gì, chỉ cần sức hút bản thân tự thể hiện cũng đủ khiến người ta khuynh đảo, vì người này mà sống, vì người này mà chết. Ta chính là người như vậy.” Chu Hi cười nói: “Có lúc ta cũng chẳng có cách nào.”
“Đúng là đánh rắm!” Ngọa Hổ mắng một câu nhưng cũng chỉ có thể tung người nhảy lên, tham gia vào trận chiến.
“Bát đại Thiên Long, các ngươi sắp hút kiệt cả xương cốt ta rồi.” Chu Hi phát tay: “Chắc cũng xấp xỉ rồi.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên Tư Vô nhai, Sở Sơn Cô đã chạy tới vách núi, nhìn về phía Thần Đô thành. Ngón tay hắn ngoắc nhẹ, chỉ thấy một con quái điểu màu đen trèo lên vai hắn. Hắn xoa đầu con quái điểu rồi nhẹ nhàng nói: “Đi đi, tới giúp tên đồ đệ háo thắng của ta.”
Quái điểu kia vỗ cánh, không ngờ lại nói tiếng người: “Không phải hắn háo thắng, hắn biết ngươi vẫn luôn đứng nhìn, chắc chắn cuối cùng sẽ ra tay.”
“Đi giúp hắn đi.” Sở Sơn Cô khẽ thở dài.
“Thế còn ngươi? Diệt Sát chi trận, Kim Ô chi trận cùng với Thiên Long chi trận. Ngươi không thấy kỳ quái à?” Quái điểu hỏi.
Sở Sơn Cô xoay người nhìn theo hướng nam, giơ ngón tay chỉ về theo phía đó: “Nơi thật sự có vấn đề là đằng đó.”