Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276: Dòng Máu Phượng Hoàng

Chương 276: Dòng máu phượng hoàng Chương 276: Dòng máu phượng hoàng

Chương 276: Dòng máu phượng hoàng

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi con kim ô thứ bảy rơi xuống, hồng quang đang bao trùm trên Thần Đô thành bỗng ảm đạm hơn không ít. Chu Hi cau mày, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, hắn lau vết máu nơi khóe miệng, giọng nói mang vẻ căm phẫn: “Đã lâu lắm rồi không chật vật như vậy. Kim Phượng Hàm, ngươi nhất định phải thay ta giết chết Quan Bạch Phụ mới có thể tiêu tan mối hận trưởng lão ta.”

“Tuy Kim Phượng Hàm có thể chém ra một kiếm Thiên Bệ cảnh nhưng cũng chỉ có thể giúp nghĩa phụ một tay mà thôi., muốn giết Quan Bạch Phụ không khác nào nằm mơ nói mộng. Hai người bên dưới có ai không phải Thiên Bệ cảnh? Điện hạ trông cậy vào một người vừa phá cảnh xoay chuyển càn khôn hay sao?” Tiểu Thập Nhất hừ lạnh lắc đầu, giọng nói đầy vẻ khinh thường.

Chu Hi lắc đầu nói: “Tiểu Thập Nhất, ngươi có biết lai lịch của con phượng hoàng bên dưới không?”

Tiểu Thập Nhất sửng sốt: “Phượng hoàng là thánh thú trong truyền thuyết, nghe nói Kim gia ở Bắc Thần có nuôi. Kim Phượng Hàm là thiếu chủ Kim gia, có thú cưỡi là phượng hoàng cũng không phải chuyện khó.”

“Con phượng hoàng này là phượng hoàng ra đời sau khi Nhân Gian Tứ Môn phong bế, không thể hấp thu linh khí các giới, chỉ có thể hút linh khí loãng ở nhân gian làm chất dinh dưỡng nuôi thân, không cách nào đánh đồng với thánh thú phượng hoàng thời kỳ thượng cổ. Nếu thật sự là phượng hoàng khi đó, thế thì phải là tồn tại sánh ngang với tiên nhân, làm sao lại lưu lạc đến mức làm thú cưỡi cho phàm nhân?” Chu Hi nhìn về phía Kim Phượng Hàm vẫn đang nhắm mắt ngưng tụ kiếm khí. “Còn Kim gia, trong thời thượng cổ tứ giới hỗn chiến, từng có gia chủ yêu đương với thánh thú chân chính phượng hoàng.”

Tiểu Thập Nhất lộ vẻ kinh ngạc: “Người, với một con phượng hoàng?”

“Trong thời đại ngũ giới hỗn loạn, phượng hoàng bán tiên bán thú, sau khi hấp thu đủ nhiều linh khí có thể tự hóa thân thành người.” Chu Hi giải thích: “Cái này cũng giống như chuyện luyến ái giữa người và yêu trong tiểu thuyết thoại bản thôi. Nhưng điểm khác biệt là phượng hoàng coi là tiên chứ không phải yêu, nhưng xét theo nhân luân cương thường thì đúng là hậu thế không thể chấp nhận được. Có điều đó là khi ngũ giới hỗn loạn, anh hùng rút kiếm dựng thời đại, hỗn loạn mới là bình thường. Cho nên sau đó không chỉ là người và phượng hoàng yêu nhau mà còn sinh ra đời sau. Nhánh này vẫn luôn truyền đời tới giờ, tuy giữa đường có một vị gia chủ Kim gia thay đổi hướng đi của gia tộc, chuyển sang hướng buôn bán làm ăn, nhảy lên thành phú hào số một Bắc Thần, nhưng tu hành huyết mạch trong gia tộc vẫn luôn tiếp nối.”

Tiểu Thập Nhất lập tức hiểu ra: “Trong người bọn họ có dòng máu của phượng hoàng?”

“Không sai, dòng máu phượng hoàng.” Chu Hi gật đầu nói: “Huyết mạch phượng hoàng chân chính được truyền thuyết từ thời thượng cổ. Bây giờ những thánh thú phượng hoàng đều bị nhốt trên Thiên môn, cho nên hậu duệ phượng hoàng lưu lạc ở nhân gian đều do Kim gia dẫn đầu. Chỉ tiếc sau khi Kim gia chuyển sang hướng buôn bán, người tu hành trong gia tộc càng ngày càng ít, trăm năm qua chưa có ai thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng thật sự. Nhưng Kim Phượng Hàm thì khác, hôm nay hắn sẽ làm được. Chiêu kiếm Thiên Bệ cảnh, sẽ mang theo tiếng phượng kêu vang lên từ chín tầng trời!”

Trong lúc hai người trò chuyện, bên dưới Đoạn Ngôn và Quan Bạch Phụ đã giao thủ vài chục hiệp. Đoạn Ngôn thao túng bí thuật Bạch Phát Tam Thiên Trượng thần kỳ, mấy lần suýt nữa bao vây được Quan Bạch Phụ, nhưng Quan Bạch Phụ chỉ phòng thủ chứ không tấn công, không ngừng tránh né Đoạn Ngôn truy đuổi mà không hề đánh trả.

Đoạn Ngôn trầm giọng nói: “Giáo hoàng, ngươi định kéo dài thời gian?’

“Chúng ta đều cảm nhận được con kim ô thứ bảy giáng xuống, tòa Diệt Sát chi trận này đã lung lay sắp đổ. Chỉ dựa vào sức của một mình Chu Hi, liệu chống cự được bao lâu?”

Quan Bạch Phụ nói đầy ẩn ý: “Ta không cần hao công tốn sức với ngươi, chỉ cần con kim ô thứ tám giáng xuống, Thần Đô thành sẽ bị phá.”

Đoạn Ngôn trầm giọng nói: “Ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại muốn hủy diệt Thần Đô thành? Ngươi khổ tâm mưu toan nhiều năm như vậy chỉ là để lấy được một tòa thành đã hỏng hay sao?’

Quan Bạch Phụ cười nói: “Được toa fthành này? Trong mắt Cửu Thiên Tuế thứ Quan mỗ muốn chỉ là chút lợi ích nhỏ nhoi đó à?”

Quan Bạch Phụ nghe ra vẻ châm chọc trong lời nói của Quan Bạch Phụ, đáp lại: “ta chỉ là người phàm trầm, đương nhiên chỉ biết đến lợi ích. Nếu Giáo hoàng có mong muốn gì cao siêu hơn, mời nói ra nghe thử.’

Quan Bạch Phụ trực tiếp nắm lấy một sợi tơ bạc, tiếp đó vung nhẹ, sợi tơ bay ra từ quảng trường hoàng cung dồn dập dứt lìa, rơi rụng như tuyết trắng. Quan Bạch Phụ lắc đầu nói: “Ta không mong đợi lợi ích gì, cũng không có chí hướng gì cao xa. Ta chỉ muốn, hỗn loạn.”

“Hỗn loạn?” Đoạn Ngôn sửng sốt.

Quan Bạch Phụ đột nhiên tung người lao tói trước mặt Đoạn Ngôn, xuất chưởng đánh thẳng vào trước ngực Đoạn Ngôn: “Đúng vậy, hỗn loạn. Bởi vì chỉ có hỗn loạn mới có thể khiến tất cả những thứ dơ bẩn biến mất trong tranh đấu.”

Đoạn Ngôn bị chưởng này đánh lui hơn mười trượng, lão cười khổ nói: “Đây là giáo lý của Thánh giáo các ngươi à?”

Phía xa Tiểu Thập Nhất thấy sư phụ bị đánh lui, trong lòng nôn nóng nhìn thoáng qua Kim Phượng Hàm, hỏi: “Kim thiếu chủ vẫn chưa tụ kiếm xong à?”

Chu Hi thở dài: “Đúng vậy. Kim Phượng Hàm, ngươi mau lên đi.”

Tiểu Thập Nhất nhìn Quan Bạch Phụ trong Tinh Ẩn các, đột nhiên thấy hắn chỉ tay lên trời, bèn ngẩng đầu nhìn theo. Chỉ thấy lửa cháy bừng bừng trên không trung, một con kim ô lớn gấp mười lần đang chậm rãi hạ xuống. Tiểu Thập Nhất cả kinh nói: “Còn kim ô thứ tám tới rồi.”

Chu Hi cắn rách ngón tay, chấm máu ngón tay chậm rãi vẽ một pháp trận lên trán, hắn khẽ thở dài: “Không ngờ lại bị ép tới nước này.”

Tiểu Thập Nhất thấy vậy nghi hoặc nói: “Ngươi làm gì vậy?”

“Kim Ô chi trận, con thứ tám và thứ chín sẽ đồng thời rơi xuống, đó chính là trận pháp diệt thế trong truyền thuyết. Diệt Sát chi trận của ta không thể chống nổi, cho dù sư phụ của ta là Sở Sơn Cô đích thân tới cũng chưa chắc đã đối phó nổi. Chỉ dựa vào Kim Phượng Hàm thức tỉnh huyết mạch phượng hoàng, thi triển chiêu kiếm phượng minh Thiên Bệ cảnh vẫn chưa đủ. Ngươi đã từng nghe chuyện Hoàng đế khai quốc Nam Dạ ta Chu Liệt chưa?”

Tiểu Thập Nhất bất đắc dĩ nói: “Đến giờ phút này rồi mà điện hạ còn tâm trạng kể chuyện à?”

Chu Hi không để ý tới câu trả lời của hắn, tiếp tục nói: “Năm xưa Đại hoàng đế khai quốc chinh phạt Nhân giới, bên cạnh có thần tướng quỷ binh phụng dưỡng, nhưng trợ thủ mạnh nhất trong số đó là chín con Thiên Long tới từ trên Thiên môn. Sau này Thiên môn khép lại vĩnh viễn, tám con Thiên Long trở lại Tiên giới nhưng vẫn lưu lưu lại thể xác trong Thần Đô thành, chia ra trấn thủ tám phương vị.”

Tiểu Thập Nhất nghi hoặc nói: “Ngươi đang nói tới Thiên Long quan? Đó không phải tượng đất à?”

“Không phải. Thiên Long quan thờ phụng thi thể của Thiên Long thật sự, bên trong vẫn còn lưu lại lực lượng của Thiên Long. Lực lượng Thiên Long này được Quốc sư khai quốc Nam Dạ Chu Hứa bày trận, trở thành đại trận hộ quốc của ở Thần Đô thành. Chỉ có điều mỗi lần đại trận hộ quốc này khởi động cần tích tụ linh khí tám trăm năm, kết hợp với trận pháp sư cường đại nhất mới mở ra được.” Chu Hi nói đầy ẩn ý: “Thật tình cờ là từ lần trước nó mở ra đến giờ đã qua ngàn năm. Còn trong Thần Đô thành, trận pháp sư cường đại nhất hiện đang là ta.”
Bình Luận (0)
Comment