Chương 275: Trận chiến ở Thần Đô
Chương 275: Trận chiến ở Thần Đô
Chương 275: Trận chiến ở Thần Đô
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Một cơn gió tanh tưởi thổi ra từ trong khe hở kia. Khán Dần Thành chủ cầm trong tay thanh trường kiếm như làm từ khúc gỗ khô, trường bào phất phới theo làn gió.
Tinh Khôi và các vị Đạo chủ đang giao chiến kịch liệt trên không trung của Khán Dần thành cũng cảm nhận được áp lực cường đại bất ngờ xuất hiện, dồn dập dừng tay, nhìn theo hướng Hoàng Tuyền.
Thủ tọa Bổ Thiên ti Thẩm Trạch hạ xuống bên cạnh Tinh Khôi, trầm giọng nói: “Thành chủ sắp ra tay rồi. Ngươi dùng lưu hỏa ngập trời tấn công Khán Dần thành, e là chọc giận ngài ấy rồi. Cơn thịnh nộ của Thánh nhân có thể hủy cả thành, e là hôm nay chúng ta không thể rời khỏi nơi này.’
“Ngươi sai rồi.” Tinh Khôi lắc đầu nói: “Thành chủ sẽ ra tay, nhưng mục tiêu không phải chúng ta.”
Cùng lúc đó, trên không trung Uổng Tử thành cũng xuất hiện một khe hở, trong đó chiếu rọi cảnh tượng bên cạnh Hoàng Tuyền. Chỉ thấy Khán Dần Thành chủ cúi đầu nhìn vào vùng thiên địa này, trầm giọng nói: “Quỷ Vương.”
Quỷ Vương chậm rãi ngẩng đầu, đáp lại: “Khán Dần Thành chủ, đã lâu không gặp.”
“Chúng ta từng gặp nhau rồi à?” Khán Dần Thành chủ hỏi.
Quỷ Vương mỉm cười: “Đã từ rất lâu trước kia rồi, khi đó ngươi còn chưa phải Khán Dần Thành chủ, ta cũng chưa phải Quỷ Vương. Khi đó chúng ta gặp nhau ở nhân gian, chử kiếm với nhau. Ngươi thắng, nhưng ta không chết.”
“Nhưng lần này ngươi nhất định phải chết.” Khán Dần Thành chủ giơ Hoàng Tuyền kiếm trong tay lên, xuất kiếm đâm vào khe hở trước Hoàng Tuyền.
Tiếp đó chỉ thấy trên không trung của Uổng Tử thành xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chậm rãi đâm về phía Quỷ Vương.
Kiếm thế đánh tới cực kỳ thong thả, nhưng khi ngươi thấy nó, sẽ có cảm giác hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Dường như Quỷ Vương cũng không có ý né tránh, hắn vươn tay phải, chỉ thấy tất cả quỷ binh đang đứng dưới đất chờ hiệu lệnh đều đờ đẫn ngẩng đầu lên. Gương mặt bọn họ không có biểu cảm vui vẻ đau đớn gì, chỉ có tử khí khiến người ta không rét mà run. Một luồng khí đen chảy ra từ trong miệng bọn họ, chậm rãi ngưng tụ lại, đánh về phía Quỷ Vương.
“Oán hận chết oan, vạn quỷ than khóc.” Quỷ Vương hạ giọng nói: “Để ta dẫn các ngươi giết ra khỏi vực sâu này! Pháp môn Quỷ đạo. Tế.” Một vòng xoáy màu đen chậm rãi dâng lên từ lòng bàn tay Quỷ Vương, hơn nữa càng ngày càng khổng lồ.
Hải Thanh Mạc và Lý Đào Hoa nhìn nhau, đồng thời tung người lui lại bên cạnh mọi người.
Hải Thanh Mạc hỏi: “Thành chủ có thắng được không?”
Tích Quy lắc đầu nói: “Khó nói. Chiêu kiếm của Thành chủ qua Thông U đi tới đây, dọc đường chắc chắn có tổn hại. Còn Quỷ Vương tuy bị trọng thương nhưng mượn oán khí của muôn vàn quỷ binh, cũng không thể coi thường.”
“Không.” Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Thành chủ tất thắng.”
Trên không trung của Khán Dần thành, Tinh Khôi giơ ngón tay mân miệng tinh hỏa, đặt lên mi tâm, tiếp đó nhìn về phía Hoàng Tuyền. Chỉ nhưng mới nhìn thoáng qua lại thấy hai dòng huyết lệ chảy ra từ đôi mắt Tinh Khôi. Hắn vội vàng dập tắt luồng tinh hỏa này, trầm giọng nói nói: “Không ngờ chiêu kiếm này của Thành chủ lại là được ăn cả ngã về không.”
Thẩm Trạch ở bên cạnh khuyên nhủ: “Nếu ta là ngươi, bây giờ ta sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy, chạy về phía Thần Đô thành, càng ngày càng tốt! Ta không chắc Giáo hoàng có thể chống lại một vị Thánh nhân hay không. Nhưng trong Thần Đô thành có Thiên Long chi trận bảo vệ, có thể bảo toàn bình an cho chúng ta.”
“Thiên Long chi trận là đại trận hộ quốc mà Hoàng đế khai quốc của Nam Dạ lưu lại, cần tập trung niệm lực tám trăm năm. Nói cách khác tám trăm năm chỉ có thể sử dụng một lần. Không còn kịp nữa rồi.” Tinh Khôi lắc đầu nói.
Thẩm Trạch nghi hoặc hỏi: “Cái gì không còn kịp?”
“Thiên Long chi trận đã sắp khởi động. Chúng ta không thể chờ tới tám trăm năm sau.” Tinh Khôi cười ha hả nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, con kim ô thứ sáu đã đánh lên Diệt Sát chi trận, toàn bộ Khán Dần thành lung lay kịch liệt, không ít phòng óc không được gia cố đã sụp đổ trong chấn động này. Sát ý giữa mi tâm Chu Hi càng lúc càng mãnh liệt, hắn trầm giọng nói: “Thật không ngờ lần đầu tiên được thấy Giáo hoàng ra tay lại là khung cảnh hoành tráng như vậy.”
Cách đó không xa, mười một nghĩa tử dưới trướng Cửu Thiên Tuế Đoạn Ngôn đã có chín người ngã gục, chỉ còn lại hai người cuối cùng. Một người là Ngọa Hổ Đoạn Tình, một người là người trẻ tuổi vẫn ngủ li bì không chịu tỉnh trước phòng của Hồng Niệm ngày hôm đó.
Ngọa Hổ liếm môi thở dài: “Tiểu Thập nhất.”
Giờ phút này trên mặt Tiểu Thập Nhất không có chút buồn ngủ nào, hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, mỗi nhịp thở đều nặng nề cẩn thận: “Đại ca, chỉ còn hai giết chúng ta thôi.”
“Sai rồi.” Ngọa Hổ bất đắc dĩ nói.
Tiểu Thập Nhất lấy làm khó hiểu: “Sai gì?”
“Chỉ còn đệ thôi.” Ngọa Hổ cười khổ, sau đó ngửa đầu ngã thẳng xuống đất. Hai mắt hắn nhắm chặt, như đã hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Thập Nhất nhìn các vị ca ca nằm la liệt dưới đất, cánh tay cầm kiếm bắt đầu run rẩy. Tuy Trong Thập Nhị Tổng Quản hắn là người có thiên phú cao nhất, xưa nay luôn là vũ khí bí mật trong bọn họ, nhưng dẫu sao cũng còn trẻ tuổi, một mình đối mặt với cường địch đáng sợ như vậy, sợ hãi cũng là điều đương nhiên.
“Không cần phải sợ.” Một giọng nói ôn hòa vang lên bên cạnh hắn: “Con đã làm rất tốt rồi.”
Tiểu Thập Nhất quay đầu lại, hạ giọng nói: “Nghĩa phụ.”
Đoạn Ngôn vỗ vai hắn: “Con mang các vị huynh trưởng lui ra đi, còn lại cứ giao cho ta.”
“Vâng.” Tiểu Thập Nhất vội vàng cầm kiếm lùi lại phía sau.
Còn Đoạn Ngôn ngoắc nhẹ ngón tay, một sợi tơ trắng duỗi ra từ ngón tay hắn, chỉ trong chớp mắt đã quấn lấy mười người trên mặt đất, sau đó vung mạnh lên, ném cả mười người kia về phía Chu Hi. Tiểu Thập Nhất tung người tới, tiếp được tất cả mọi người hạ xuống dưới đất.
Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng cúi đầu: “Bạch Phát Tam Thiên Trượng, cuối cùng Đoạn công công cũng chịu ra tay.”
“Chút tài mọn mà thôi.” Đoạn Ngôn vuốt ve hàng mi trắng nhu tuyết của mình: “Từ lần đầu tiên gặp mặt ngươi, ta đã biết chắc chắn giữa chúng ta sẽ có một trận chiến.”
Quan Bạch Phụ gật đầu nói: “Ngươi là ma đầu nổi tiến thiên hạ, ta là Giáo hoàng vạn người kính ngưỡng, chính tà khác biệt, đúng là giữa chúng ta phải có một trận chiến.”
“Tuy ta là ma đầu nhưng chỉ là hành xử tàn nhẫn. Ngươi tự xưng chủ của Thánh giáo nhưng lại ra tay diệt thế.” Đoạn Ngôn vung tay phải, vô số tơ bạc bay lên từ dưới dất, trực tiếp cuốn lấy hai chân Quan Bạch Phụ.
“Lôi Hồng, lui lại.” Quan Bạch Phụ quát khẽ một tiếng, sau đó búng ngón trỏ, một luồng sáng trắng lan tỏa, bao phủ xung quanh Lôi Hồng.
Sợi tơ bạc vốn đang cuốn về phía Lôi Hồng bị hào quang màu trắng ngăn cản, lập tức cháy thành tro tàn. Lôi Hồng mượn thế lui lại, thoát khỏi trận chiến. Nhưng hai sợi tơ bạc đang duỗi về phía Quan Bạch Phụ vẫn tiếp tục bay tới.
“Trói!” Đoạn Ngôn siết chặt nắm tay.
Tiểu Thập Nhất thối lui tới bên cạnh Chu Hi, lạnh lùng hỏi: “Điện hạ không định ra tay sao?’
“ta không ra tay à?” Chu Hi bất đắc dĩ mắng: “Ngươi nghĩ duy trì cái Diệt Sát chi trận này dễ dàng lắm à? Ta cảm thấy xương cốt toàn thân như rã ra rồi.” Trong lúc nói chuyện, con kim ô thứ bảy đã từ trên không trung giáng xuống.