Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274: Quân Kiến Song Hùng

Chương 274: Quân Kiến song hùng Chương 274: Quân Kiến song hùng

Chương 274: Quân Kiến song hùng

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Cái đầu rồng rơi trên mặt đất, biến thành mảnh băng văng khắp nơi, mà theo mảnh băng rơi rụng, Lý Đào Hoa cầm kiếm bay ra từ trong đó, chậm rãi dâng lên không trung. Hải Thanh Mạc quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy thân hình Lý Đào Hoa đang dần dần dung hợp với vầng trăng tròn phía sau.

Hải Thanh Mạc tung ra một luồng âm lôi, va chạm với chưởng phong của Quỷ Vương, tiếp đó lùi lại mấy chục trượng. Gã cười ha hả nói: “Ha ha ha. Có thể đồng thời quyết đấu với hai đại cao thủ Quân Kiến sơn chúng ta là vinh hạnh cho ngươi! Hoàng Tuyền Quỷ Vương!”

“Cuồng vọng tự đại!’ Quỷ Vương lạnh lùng nhìn Lý Đào Hoa bay lên không trung; “Cô ta đã dùng hết toàn bộ tu vi của mình, cùng với tất cả cơ duyên từ trước tới nay, nhưng chỉ có thể thi triển một kiếm này mà thôi. Có điều kiếm này, có thể giết được ta không?”

“Đương nhiên là có thể.” Lý Đào Hoa giơ trường kiếm trong tay, ánh trăng ngưng tụ trên trường kiếm: “Ta đa xong rồi, chiêu kiếm này của ta tên là Tuyết Nguyệt.”

Tuyết Nguyệt, Huyết Nguyệt.

Chỉ chênh một chữ, nhưng khác biệt một trời một vực.

Một bên đẹp đẽ dịu dàng, một bên yêu dã tà dị.

“Đây là chiêu kiếm Thiên đạo của ta.” Lý Đào Hoa nói xong vung kiếm chém xuống.

Cùng lúc, vầng trăng tròn trên không trung đột nhiên hóa thành ánh trăng vô cùng mãnh liệt, từ trên chín tầng trời giáng xuống, chiếu lên thân kiếm của cô. Tiếp đó kiếm này chém ra, cuốn theo kiếm khí sắc bén lạnh lẽo thấu xương, đánh về phía Quỷ Vương.

Nơi chiêu kiếm đi qua, sương giá ngưng kết, như kỵ binh đạp qua sông băng vạn dặm!

Hải Thanh Mạc thấy tình cảnh này, kinh hãi nói: “Tiểu Đào Hoa, sao muội lợi hại thế?”

“Duyên diệt chi kiếm.” Quỷ Vương lạnh lùng nhìn chiêu kiếm kia đánh tới, trầm giọng nói: “Trong thiên địa vạn pháp, không biết có mấy chốn thiên địa, mấy nơi nhân gian. Nếu tìm được một số cơ duyên có thể tạo ra liên kết kỳ dị nào đó. Chiêu kiếm này của ngươi rất mạnh, nhưng cả đời này chỉ có thể thi triển một kiếm mà thôi.”

“Chiêu kiếm này có thể mở đường trên chín tầng trời, từ nay trở đi theo mây lên cao, có thể thấy được thiên địa lớn hơn nữa.” Lý Đào Hoa chém ra chiêu hàn kiếm này, ngay cả lông mi mái tóc cũng phủ một lớp băng giá. Cô duỗi ngón tay, cảm giác máu trong cơ thể cũng bắt đầu đóng băng.

Nhưng trong đầu cô lại hiện ra một gương mặt khác.

Trên một vực sâu hiểm trở, một nữ nhân giống hệt như cô đang vung kiếm lên biển mây đầy trời, không ngừng thi triểu chiêu kiếm cực hàn.

Quỷ Vương xuất chưởng quát lớn: “Quỷ Môn quan!”

Theo tiếng quát chói tai này, chỉ thấy một cánh cửa lớn khắc đầy các loại âm quỷ đột nhiên mọc từ dưới đất lên, chính là Quỷ Môn quan mà Hải Thanh Mạc từng thấy mẫu thân Tích Quy của mình triệu hồi.

Tích Quy ở đằng xa cũng kinh hãi nói: “Gọi Quỷ Môn quan trong Uổng Tử thành? Quỷ Vương đúng là không để đám Diêm Vương vào mắt.”

Quỷ Môn quan đột nhiên mọc lên từ dưới mặt đất, cánh cửa mở rộng, hút sạch kiếm khí hàn băng vào trong.

Nhưng kiếm thế của Lý Đào Hoa còn chưa ngừng lại, cô nhắm hai mắt, như hòa hợp với bóng dáng nữ nhân vung kiếm trong đầu, thi triển từng chiêu kiếm một.

“Ngươi là ai?” Lý Đào Hoa hỏi trong lòng.

Cô gái kia vừa xuất kiếm vừa trả lời cô: “Ta là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên.”

“Chúng ta quen biết ư?” Lý Đào Hoa lại hỏi.

“Không biết.” Cô gái kia cười nói: “Vì ta vẫn chưa biết ngươi là ai?”

“Ta tên Lý Đào Hoa.” Lý Đào Hoa suy nghĩ rồi đáp.

“Cái tên thật dễ nghe, ấm áp hơn tên của ta.” Lý Đào Hoa mỉm cười. “Cho nên kiếm thế của ngươi chắc cũng ấm áp hơn của ta một chút.”

“Ấm áp hơn ư?” Lý Đào Hoa mở bừng mắt, tay trái nhẹ nhàng vung lên.

Trên người Hải Thanh Mạc không có kiếm, không thể cho cô mượn kiếm.

Đám người Nam Môn Thư An đứng cách cô khá xa, không thể nhìn thấy Lý Đào Hoa giơ tay muốn mượn kiếm.

Vì thế một làn gió xuân cuối cùng lưu lại trong Uổng Tử thành chậm rãi thổi tới, hóa thành luồng kiếm ý mềm mại.

“Dưới Tuyết Nguyệt, hoa đào tự nở.” Lý Đào Hoa nhẹ nhàng giơ một ngón tay.

Kiếm khí băng hàn đánh lên Quỷ Môn quan đột nhiên nhiều thêm ánh lửa, chỉ trong chớp mắt đã thôn tính toàn bộ Quỷ Môn quan. Băng hỏa xoay chuyển, chỉ nghe vạn quỷ gào thét, tấm biển viết ba chữ “Quỷ Môn Quan” đột nhiên nứt thành ba mảnh, rơi thẳng xuống đất. Quỷ Môn quan cứ thế sụp đổ, tất cả kiếm khí xuyên qua nó, đánh lên người Quỷ Vương.

Quỷ Vương quỳ một gối xuống đất, phải cắm thanh trường kiếm Lạc Cửu Thiên lên mặt đất mới miễn cưỡng giữ cho thân thể không đổ xuống. Tuy cô đã kiệt sức nhưng vẫn la lớn: “Tiểu sư huynh!”

“Biết rồi, chưởng môn sư muội của ta!” Cuối cùng Hải Thanh Mạc cũng tìm được cơ hội, ném ra luồng Ngũ Âm Lôi của mình.

Bốn lường chia ra trói tứ chi Quỷ Vương, treo hắn lên giữa không trung, luồng cuối cùng trực tiếp ngưng tụ thành một lôi cầu nho nhỏ trên tay Hải Thanh Mạc. Hắn tung người lao tới sau lưng Quỷ Vương.

Giờ phút này trên ngực Quỷ Vương đã có thêm một lỗ thủng, khí đen không ngừng chảy ra, rõ ràng đã bị chiêu kiếm Tuyết Nguyệt đánh trọng thương; tay chân hắn đã bị bốn luồng âm lôi trói lại, trông chẳng khác nào con dê sắp bị làm thịt. Nhưng khi Hải Thanh Mạc lao tới sau lưng Quỷ Vương, gã vẫn có một cảm giác cực kỳ mãnh liệt --- mình có thể chết bất cứ lúc nào.

Quỷ Vương trầm giọng nói: “Nếu là ta của lúc trước, các ngươi hợp lực như vậy, có lẽ sẽ giết được ta.’

“Bây giờ thì sao?” Hải Thanh Mạc giơ tay lên đỉnh đầu Quỷ Vương.

“Ngươi có thể thử xem.” Giọng điệu của Quỷ Vương vẫn rất bình tĩnh.

“Thử thì thử!” Hải Thanh Mạc ấn mạnh bàn tay xuống, nện luồng Ngũ Âm Lôi cuối cùng lên đỉnh đầu Quỷ Vương.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng như núi non tan vỡ.

Hải Thanh Mạc bị lực lượng phản ngược từ chiêu Ngũ Âm Lôi cường đại kia đánh văng tới bên cạnh Lý Đào Hoa. Gã lăn mấy vòng rồi mới gắng gượng bò lên được, ngẩng đầu nhìn về phía Quỷ Vương ở đằng xa.

Chỉ thấy trên người Quỷ Vương có vô số quỷ ảnh chạy ra khỏi thân thể, sắc mặt mỗi con đều cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

“Đó là... linh phách bị Quỷ Vương thôn tính?” Hải Thanh Mạc lẩm bẩm.

Lý Đào Hoa trầm ngâm nói: ”Tiểu sư huynh, có vẻ không ổn.”

“Đúng vậy, không ổn.” Hải Thanh Mạc gật đầu.

Chỉ trong nửa khắc, ngàn vạn quỷ ảnh đã lao ra khỏi thân thể Quỷ Vương, mãi tới khi thế như núi lở vừa rồi ngừng lại, tất cả quỷ ảnh cũng tiêu tán không còn bóng dáng. Xuất hiện trước mặt mọi người không còn là Quỷ Vương âm trầm mà là một nam nhân trẻ tuổi gầy gò ốm yếu. Hắn trông như bị bệnh nặng, thân hình chỉ còn lại da bọc xương.

Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: “Đây là... Quỷ Vương nguyên gốc.”

Quỷ Vương chậm rãi giơ tay về phía bọn họ: “Có thể đi được tới bước này, đúng là các ngươi rất mạnh, nhưng vẫn phải chết.”

“Không sai, ngươi phải chết!” Hải Thanh Mạc đột nhiên phất hai ống tay áo, khí thế đột nhiên dâng cao, giọng điệu ngạo nghễ. Gã đặt bàn tay xuống mặt đất: “Thông U chi thuật! Cho mời Thành chủ xuất kiếm!”

Trong Khán Dần thành, bên cạnh Hoàng Tuyền.

Khán Dần Thành chủ nhìn thác nước muôn đời không đổi trước mặt chậm rãi xuất hiện một cái khe màu đen.
Bình Luận (0)
Comment