Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Thoát Thai Hoán Cốt

Chương 273: Thoát thai hoán cốt Chương 273: Thoát thai hoán cốt

Chương 273: Thoát thai hoán cốt

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Đối mặt với khiêu khích của Tích Quy, Quỷ Vương mặt không đổi sắc, chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi định kéo dài thời gian ư?”

Tích Quy thần sắc ngại ngùng: “Bị ngươi phát hiện ra rồi.”

“Cho dù ngươi có kéo dài thời gian cũng vô dụng. Kết cục đã định.” Quỷ Vương ngạo nghễ nói.

Tích Quy suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi dò: “Nếu đã vậy. Quỷ Vương điện hạ có thể cho ta nói thêm vài câu không?”

Quỷ Vương hờ hững đáp: “Ngươi còn muốn nói gì?’

“Ta muốn nói. Ai đã cho ngươi biết chuyện Hải Thanh Mạc là thân thể Thánh nhân?” Tích Quy hỏi.

“Ngày đó Vạn Kiếm đại trận xuất hiện một khe hở, Ma chủ mở Vạn Ác chi môn, mang theo Thất Tướng Quân đến nhân gian, gặp mặt Hải Thanh Mạc. Ma chủ và Sơn chủ từng là người quen cũ, liếc mắt một cái là nhận ra. Cô ta giao tin tức này cho Tuyết Tướng quân đã rời khỏi Vạn Kiếm sơn, lại được Tuyết Tướng quân mang tới cho ta.” Không ngờ Quỷ Vương lại hỏi gì đáp nấy.

Tích Quy gật đầu: “Hóa ra là Ma chủ đưa tin, nhưng vì sao Ma chủ lại báo cho ngươi chuyện này? Ta nhớ Ma chủ từng yêu htương Sơn chủ. Thân thể chuyển thế của Sơn chủ bị ngươi chiếm cứ, cô ta cũng cam chịu à?”

“Tình yêu cỡ nào có thể vượt qua thời gian dài như vậy? Huống chi so với chuyện trở lại nhân gian, mấy thứ ái tình đó có coi là gì? Chỉ cần ta mở cửa Quỷ giới, công phá Khán Dần thành, sau đó tới Vạn Kiếm sơn mở phong ấn vốn không hoàn hảo kia. Đến lúc đó hai bên chúng ta hợp lực, nhân gian sẽ là của chúng ta!” Quỷ Vương lạnh lùng nói.

“Đừng nói nữa.” Tích Quy che kín lỗ tai: “Ta nghe nhiều lắm rồi. Nhiều đến mức ta cảm thấy mình không chết cũng không được.”

“Chẳng có gì khác nhau.” Quỷ Vương lắc đầu.

Tích Quy biến sắc: “Cái gì chẳng khác nhau?”

“Dù sao đi nữa, các ngươi cũng chết chắc!” Quỷ Vương lại vung tay.

“Phá pháp!” Huynh đệ Vô Thường phía sau đồng thời gầm lên một tiếng, sau đó hai lưỡi hái va chạm với nhau, một Vô Diện Nhân đột nhiên mọc từ dưới đất lên. Chỉ có điều khác với lúc giao chiến với Thần Đô, Vô Diện Nhân hiện thân xong, ngũ quan lập tức xuất hiện trên mặt, mang đường nét uy nghiêm trang trọng.

“Đây là...” Vương Chân Nhân cả kinh.

“Gương mặt này là Phong Đô Đại Đế.” Đỗ Tử Nhân nói: “Giống hệt như trong tranh.”

“Hàng giả mà dám làm càn trước mặt ta.” Quỷ Vương xuất chưởng chém lên trời.

Vô Diện Nhân kia cũng vung lưỡi hái cao cỡ mười tầng lầu chém xuống, va chạm tới chưởng lực của Quỷ Vương. Tiếp đó gương mặt Vô Diện Nhân bắt đầu vặn vẹo kịch liệt. Giọng nói của hai huynh đệ luân phiên vang lên: “Tích Quy! Chạu mau! Không chống được nữa rồi!”

Nửa câu đầu là Bạch Vô Thường, nửa câu khóc thét phía sau lại là giọng điệu của Hắc Vô Thường.

Ngay tiếp đó, Quỷ Vương lại xuất chưởng đánh ra, chỉ nghe “rầm” một tiếng, thân hình Vô Diện Nhân lập tức hóa thành một làn khói trắng, huynh đệ Vô Thường rơi thẳng từ trên không trung xuống.

Tích Quy khẽ thở dài: “Có thể đỡ được một chưởng của Quỷ Vương cũng đủ cho các ngươi xuống Địa phủ khoác loác rồi.”

“Còn mỉa mai được à?” Hắc Vô Thường cả giận nói.

“Được chứ. Đúng không?” Tích Quy cao giọng nói: “Con trai!” Vừa nói xong chưởng thứ ba của Quỷ Vương đã giáng xuống.

“Đương nhiên rồi thưa mẹ.” Một giọng nói kiêu ngạo mang chút ý cười đáp lời.

Chỉ thấy giây lát sau, tất cả mọi người xung quanh đã biến mất tại chỗ, chưởng lực của Quỷ Vương rơi vào khoảng không, đánh thẳng vào mảnh đất trống.

Mà mọi người đều dịch chuyển tức thời tới trước mặt đám người Hải Thanh Mạc.

“Chú pháp, Thuấn Hồi chi thuật.” Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Tự tay sử dụng loại chú pháp cao cấp như vậy, cảm giác thật không tệ.”

Tích Quy mỉm cười: “Đừng quá kiêu ngạo.”

“Mẹ. Tuy lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, nhưng vẫn rất ăn ý. Con trai không những không bị người ta chiếm mất thân thể còn dung hợp tu vi Quỷ đạo của Lục Lang tiền bối.” Hải Thanh Mạc kiêu nói: “Bây giờ con cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, còn mạnh mẽ hơn trước lúc bị hủy Linh Hải!”

Tích Quy nghĩ thầm trưởng lão: “Đường đường Sơn chủ chuyển thế, kết quả lại tu Quỷ đạo. Sao hắn còn tự hào như vậy?” Nhưng ngoài mặt lại tươi cười đáp lời: “Lợi hại. Chỉ có một vấn đề.”

‘Vấn đề gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.

Tích Quy chỉ ba Quỷ soái Dương Vân, Đỗ Tử Nhân, Kê Khang bên cạnh: “Ngươi đưa bọn chúng tới đây làm cái gì?”

Hải Thanh Thiên và Nam Môn Thư An lập tức giơ trường kiếm trong tay lên, cảnh giác nhìn ba Quỷ soái kia.

Dương Vân lắc đầu nói: “Dung hợp một chút tu vi Quỷ đạo là cảm thấy mình có thể thắng à? Đúng là ấu trĩ.”

“Này, đừng có mà nói năng linh tinh, có giỏi thì đánh đi.” Tích Quy cả giận nói.

Dương Vân nhẹ nhàng vung tay áo: “Ta đánh không giỏi.” Nói xong ba Quỷ soái đồng thời biến mất.

Sau đó một áp lực hùng hồn từ trên trời ép xuống.

“Chú pháp, Oán Niệm Chướng!” Hải Thanh Mạc đập tay lên mặt đất, tiếp đó một tấm chắn hình tròn bao phủ trong mọi người. Chưởng này giáng xuống, khiến tấm chắn lún vào mặt đất hơn mười trượng nhưng cuối cùng vẫn không thể phá hủy. Hải Thanh Mạc lau mồ hôi trên trán, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tích Quy ở bên cạnh lại có cảm giác khác, chỉ dung hợp tu vi Quỷ đạo thôi thì không thể đạt tới cảnh giới này. Có thể trong quá trình này đã xem ra chuyện gì đó, thúc đẩy thân thể Hải Thanh Mạc có biến hóa nào đó kèm theo, khơi dậy lực lượng kiếp trước ẩn sâu trong thân thểé.

“Mẹ, con tới đánh một trận với hắn. Mọi người tự bảo vệ mình nhé.” Hải Thanh Mạc nói.

Tích Quy gật đầu nói: “Biết rồi.”

“Hồng Niệm cô nương, vị này chính là mẹ của ta.” Hải Thanh Mạc đột nhiên nói với Hồng Niệm bên cạnh.

Hồng Niệm khẽ cúi đầu: “Thánh nữ Tích Quy, nghe danh đã lâu.”

Tích Quy mỉm cười: “Ta đã không còn là Thánh nữ đã nhiều năm rồi. Ngươi cứ gọi ta là mẹ cũng được.”

Sắc mặt Hồng Niệm cứng đờ: “Hả?”

“Mẹ ta thích nói đùa ấy mà!” Hải Thanh Mạc tung người nhảy lên, trên tay lóe lên sấm sét, quát lớn với Quỷ Vương ở đằng xa: “Vừa rồi ngươi dùng Ngũ m Lôi với chính mình, không biết được mấy phần công lực. Bây giờ chỗ ta có một luồng Ngũ m Lôi chân chính, ngươi có dám thử không?”

Quỷ Vương thấy Hải Thanh Mạc bay tới, thần sắc lại vui mừng: “Được. Nhưng sau khi thử chiêu Ngũ m Lôi này, thân thể của ngươi sẽ thật sự thuộc về ta.”

“Cái loại chỉ biết mạnh miệng!” Hải Thanh Mạc ném ra một luồng hắc lôi, đánh thẳng vào ngực Quỷ Vương.

Nhưng lúc này Quỷ Vương không để mặc cho Ngũ m Lôi trói lấy mình mà ngoắc tay bắt lấy hắc lôi, đột nhiên vung lên, kéo Hải Thanh Mạc xuống dưới. Chỉ trong giây lát hai người đã giao chiến hơn mười chiêu.

Mà cách đó không xa, một làn sương giá nhanh chóng lan tràn trên con hắc long đã hóa thành vật chết, tiếp theo là tiếng vang thanh thúy cất lên, đầu rồng rũ xuống, rơi thẳng vào mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment