Chương 272: Phong ấn yếu ớt
Chương 272: Phong ấn yếu ớt
Chương 272: Phong ấn yếu ớt
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Chiêu kiếm này của Hải Thanh Mạc mang theo hoa cỏ đầy trời kèm theo ánh ráng chiều ấm áp, hoàn toàn xé tan bóng tối kia. Trong Uổng Tử thành mọi người chỉ thấy Hải Thanh Mạc đột nhiên mở bừng hai mắt, sau đó hắc khí vốn đang chui vào tai mắt mũi miệng đột nhiên chảy ngược ra, chậm rãi hóa thành một bóng người mơ hồ phía trước.
“Nhị ca!”Hải Thanh Thiên đã hô không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều muốn nhào tới huynh đệ trùng phùng, nhưng mỗi lần đều bị Hồng Niệm ngăn cản. Lần này hắn gọi xong lại cẩn thận liếc mắt nhìn Hồng Niệm một cái.
Hồng Niệm thở phào nhẹ nhõm, đưa trường kiếm trong tay cho Nam Môn Thư An, nhỏ giọng nói: “Không sao rồi.”
Hải Thanh Thiên vội vàng đi tới, nhưng lại thấy bóng đen mơ hồ trước mặt Hải Thanh Mạc, đành từ bỏ, tạm thời tránh sang một bên.
“Ngươi là ai?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Trước kia bọn họ đều gọi ta là Lục Lang.” Bóng đen trả lời.
“Hóa ra ngươi mới là Lục Lang thật sự, những chuyện vừa rồi, ngươi có biết không?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Bóng đen trả lời: “Ta bị thôn tính linh phách, không thể kiểm soát được bản thân, nhưng có một chút cảm nhận mơ hồ.”
“Ngươi có thể giúp ta không?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
“Hắn chiếm cứ linh phách của ta, đã lừa gạt ngươi rất nhiều chuyện, nhưng có một chuyện là thật. Đúng là các đồng môn của ta bị nhốt ở đây lâu lắm rồi. Ta hi vọng ngươi có thể đưa bọn họ về nhà.” Giọng nói của bóng đen mang vẻ cầu khản.
“Ai cũng phải về nhà. Đồng môn của ngươi phải về, ta và người nhà của ta, đồng bọn của ta cũng vậy.” Hải Thanh Mạc mỉm cười.
“Được.” Bóng đen bước tới, thân hình dần dần dung hòa với Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nhắm hai mắt lại, nhưng lần này vẻ mặt y không có chút đau đớn nào, ngược lại luôn bình tĩnh và thản nhiên.
Lục gia nói một câu cuối cùng: “Lực lượng của ta sẽ dung hợp với ngươi, từ nay trở đi linh phách của ta sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian, ngươi sẽ kế thừa tất cả tu vi Quỷ đạo của ta. Hi vọng ngươi có thể... dưa mọi người về nhà.’
“Được.” Hải Thanh Mạc đáp, tiếp đó mới thật sự hấp thu những luồng khí đen kia.
Còn ở đằng khác, huynh đệ Vô Thường chém liêm đao, ngăn phía trước Tích Quy, giằng co với ba Quỷ soái.
Nhưng Dương Vân chỉ giả bộ tấn công, hắn nhanh chóng thu thanh cốt kiếm của mình lại lắc đầu nói: “Ngươi thật sự nghĩ rằng Thánh Khư chi thuật này phối hợp với Cửu Luân Quan là có thể phong ấn Quỷ Vương tôn chủ?’
“Muốn phong ấn vĩnh viễn thì đương nhiên là không thể, nhưng ít ra có thể chống cự tới lúc viện binh tới.” Tích Quy đi tới, xoay người: “Ta ngăn hắn lại, hai người các ngươi mau đi đi, tới Địa phủ mời vài vị Diêm La đến đây! Đương nhiên tốt nhất là mời thẳng Phong Đô Đại Đế đến, gia cố thêm một trăm lẻ tám phong ấn nữa bên ngoài phong ấn này!”
Bạch Vô Thường cười khổ nói: “Ngươi đúng là dám nói!”
Hắc Vô Thường lắc đầu nói: “Chúng ta mà đi, ngươi chết chắc!”
“Sẽ không đâu. Con trai ta còn ở kia kìa. Lát nữa hắn sẽ giết tới.” Khóe miệng Tích Quy hơi nhếch lên: “Chắc các ngươi cũng cảm nhận được, cho nên mới dừng tay?”
Dương Vân lắc đầu nói: “Thế ngươi có cảm nhận được không? Phong ấn của ngươi bắt đầu buông lỏng rồi.”
Yếu ớt vậy sao?” Tích Quy xoay người, quả nhiên thấy Cửu Luân Quan bắt đầu rung khẽ.
Vương Chân Nhân mở mắt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng máu trên không trung, sau đó lập tức hiểu ra; “Thánh Khư chi thuật của ngươi không phong ấn được toàn bộ lực lượng. Vầng trăng máu trên không trung giờ đã hòa làm một với Quỷ Vương. Hai lực lượng đồng thời tập kích, ngay cả Cửu Luân Quan cũng không chống đỡ được.’
Như đáp lại lời nói của Vương Chân Nhân, trên Cửu Luân Quan đột nhiên xuất hiện một vết nứt dài. Tiếp đó chỉ nghe “rầm” một tiếng, cả chín cỗ quan tài nứt toác, chín thân hình Quỷ Vương đồng thời hợp nhất, hạ xuống mặt đất. Giờ phút này bộ áo đen của hắn đa biến thành trường bảo đỏ thẫm như mấu.
Tích Quy nghi hoặc nói: “Sao vào trong phong ấn một chuyến, lúc đi ra lại thay bộ đồ khác?”
Bạch Vô Thường bất đắc dĩ nói: “Đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn tâm tư nói đùa.”
Vương Chân Nhân trả lời: “Ngươi nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu đi.”
Mọi người nhìn lên, vầng trăng máu đã biến mất, trở lại hình dạng bình thường.
“Hắn dung hợp lực lượng huyết nguyệt rồi?” Tích Quy cau mày.
“Đúng vậy.” Vương Chân Nhân gật đầu đáp.
Tích Quy không nhịn được bật cười: “Nói cách khác ta phí công cả nửa ngày mới phong ấn được hắn, nhưng hắn lại càng mạnh!”
“Đúng vậy.” Giọng điệu Vương Chân Nhân vẫn rất bình tĩnh.
“Quỷ Vương điện hạ, ngươi muốn tới nhân gian, giết ra ngoài Quỷ giới, thống nhất ngũ phương thiên địa?” Tích Quy đột nhiên cất cao giọng hỏi.
Quỷ Vương cúi đầu nhìn cô một cái, trầm giọng đáp: “Thế thì sao?”
Tích Quy quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Tích Quy ta nguyện dốc toàn lực tương trợ.”
Mọi người nghe vậy ai nấy im lặng.
Ngay cả Quỷ Vương cũng phải cố giữ biểu cảm trên mặt. Hắn im lặng một hồi rồi trả lời: “Không cần.”
“Ài, thế thì không có cách nào.” Tích Quy nhắm hai mắt lại: “Nếu ngươi nhẫn tâm đến vậy, thế thì giết ta đi.”
Mọi người nghe vậy, lại im lặng.
Quỷ Vương mặt không biểu cảm lẳng lặng giơ tay phải, luồng khí đen ngưng tụ trong tay hắn, đang định xuất thủ!
“Từ từ!” Tích Quy gầm lên một tiếng.
“Từ từ cái gì?” Quỷ Vương vừa nổi sát ý, lại bị ép ngừng.
“Ngươi muốn dung hợp thân thể Thánh nhân của con trai ta?” Tích Quy hỏi.
Quỷ Vương lộ vẻ tò mò: “Ồ? Ngươi biết?”
“Vớ vẩn. Ta chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, sao lại vô duyên vô cớ mang thai mười tháng, có thêm một đứa con trai?” Tích Quy tức tối không thôi: “Sau này ta mở xem vô số sách cổ, lại lén lút tới Thiên Tế lưu, nhờ Lưu chủ Càn Khôn Cửu Trần gảii đáp nghi hoặc, mới xem là biết đáp án. Hóa ra Tầm Long châu tìm được tiên nhân chi khí sẽ tự động hấp thu. Khi ta nuốt hạt châu này vào, thân thể Thánh nhân đã ở trong đó. Sau đó khí của nam nữ giao hòa, nó cũng bắt đầu dưỡng dục. Yêu cầu khí nam nữ giao hóa tương đối đơn giản, không nhất định là làm chuyện kia, chỉ cần hôn môi là được.” Tích Quy nói xong đi tới bên cạnh con rối đế vương, vỗ vai Chu Phục Tà.
Con rối đế vương rung nhẹ bả vai coi như đáp lời, nhưng do Vương Chân Nhân đã cực kỳ suy yếu, cho nên con rối đế vương không thể có phản ứng lớn hơn. Thực tế giờ phút này hắn đã cực kỳ kích động, nghi hoặc suốt bao năm trời cuối cùng cũng được giải thích, người trong lòng hắn không có nam nhân khác, Hải Thanh Mạc cũng không phải con trai ai khác.
“Cho nên xét theo đạo lý này, ta và chàng, đúng là cha mẹ của nó.” Tích Quy dịu dàng nói.
Con rối đế vương gật đầu, khớp xương trên người phát ra tiếng vang thanh thúy.
Quỷ Vương hừ lạnh nói: “Ngươi nhiều lời như vậy làm gì?”
“Ý ta nói là, có phải nếu ngươi dung hợp với con trai ta, tức là sau này cũng phải gọi ta là mẹ , đúng không?” Tích Quy nhướn mày nói.