Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271: Hồi Ức

Chương 271: Hồi ức Chương 271: Hồi ức

Chương 271: Hồi ức

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

“Cha...” Hải Thanh Mạc nhìn nam nhân trước mặt, cắn răng nói: “Chính ngươi đã phụ lòng mẫu thân ta ư!”

Hải Ly bất đắc dĩ day day mi tâm: “Ài, ta cũng rất hy vọng mình có cơ hội này. Nhưng xưa nay mẫu thân của con không chịu cho ta. Cho dù bản thân phải bỏ trốn cũng không chịu tới nhờ ta che chở. Ta là Hải Ly, thành chủ Lan Lăng thành, mẹ của con để lại cho ta một bức thư, nói nếu cô ấy không còn nữa thì nhờ ta chăm sóc cho con.”

“Dựa vào đâu mà ta phải tin tưởng ngươi!” Hải Thanh Mạc chấm máu tươi vẽ một bùa chú dưới đất, bùa chú lóe lên ánh đen, đánh về phía Hải Ly.

“Nữ nhân gian xảo đa đoan, sinh ra một đứa trẻ toàn thân đầy gai.” Hải Ly nhẹ nhàng vung tay, đánh tan ánh đen kia, sau đó đi tới bế đứa bé dưới đất, khiêng lên vai: “Không sao cả. Về Lan Lăng thành sẽ khá hơn. Ta sẽ bảo đứa con cả của ta phong ấn ký ức của con lại, cuộc đời con sẽ sang trang khác. Lan Lăng thành là nơi rất không tệ, bốn mùa như xuân, giàu có, đông đúc, náo nhiệt, trong thành ai cũng là người tốt.”

“Sau này con sẽ có một tam đệ, nó còn nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, trông có vẻ cường tráng hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi một chút nhưng thực ra tính cách rất ôn hòa. Chắc chắn con và nó sẽ chung sống với nhau vui vẻ. Nhưng đại ca của con lại khá nghiêm khắc đấy, nếu con đối xử với nó như với ta, sau này chỉ có nước nếm mùi đau khổ thôi. Con nghe ta khuyên một câu, sau này phải học cách lấy lệ. Muốn cuộc sống thuận buồm xuôi gió hơn một chút, nhất định phải học cách lấy lệ.”

Tiếng lải nhải vẫn đang tiếp tục, nói toàn những lời vụn vặt gì đó. Hải Thanh Mạc tựa vào người hắn, thân hình vốn căng thẳng dần dần buông xuôi. Gã chậm rãi nhắm hai mắt lại, chìm vào bóng tối, khi mở mắt ra lần nữa gã đã ở trong một gian đình hóng mát giữa khoảng sân nhỏ, trước mặt là quỷ quyển sách cổ dày cộp, hắn ngáp dài một cái.

Còn trong sân là Hải Thanh Thiên vẫn còn trẻ nít, đang cực kỳ nghiêm túc luyện quyền, mỗi quyền đều mạnh mẽ mãnh liệt.

Hải Thanh Mạc khép quyển sách cổ lại, hai mắt híp lại quan sát xung quanh, hạ giọng nói: “Hình như đại ca đi nghỉ trưa rồi, Thanh Thiên!”

Hải Thanh Thiên dừng luyện quyền, lỗ tay lai động, xác nhận lại: “Đúng là không ở gần đây.”

Hải Thanh Mạc chạy tới bên cạnh Hải Thanh Thiên như một cơn gió: “Chúng ta tới bờ sông bắt cá đi.”

“Nhưng đệ còn luyện quyền...” Hải Thanh Thiên do dự nói: “Còn ba lượt nữa chưa luyện xong?”

“Lúc về lại luyện, ăn no mới có sức chứ.” Hải Thanh Mạc khuyên nhủ.

Hải Thanh Thiên trầm ngâm trong chốc lát sau đó gật đầu: “Được!”

Hải Thanh Mạc lập tức kéo Hải Thanh Thiên tung người nhảy qua bức tường. Không bao lâu sau bọn họ đã tới khu vực rìa thành, Hải Thanh Thiên rất thuần thục đốt lửa, Hải Thanh Mạc lặn xuống sông, một lát sau đã nhô đầu ra, nâng con cá lớn lên trời: “Thanh Thiên! Đệ xem nhị ca có lợi hại không này!”

Nhưng trên bờ là Hải Thanh Thiên đang ủ rũ đứng đó nhìn Hải Thanh Mạc mặt mày hưng phấn, bất đắc dĩ thở dài. Bởi bên cạnh hắn có thêm Hải Thanh Ngôn tay cầm sách cổ. Hải Thanh Ngôn dời mắt khỏi quyển sách, liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc trong nước:

“Ồ, lợi hại đấy.”

“Đại đại đại đại đại đại ca.” Hải Thanh Mạc sợ tới mức làm rơi con cá trong tay xuống sông.

“Bản thân không chịu học thì thôi, còn dám dạy hư Thanh Thiên.” Hải Thanh Ngôn vung quyển sách cổ trong tay lên trời, chỉ thấy cả Hải Thanh Mạc lẫn một vũng nước sông bay lên.

“Đại ca, tha mạng.” Hải Thanh Mạc kinh hãi la hét.

“Thanh Thiên, đệ nhìn hiện tượng này, đây chính là rồng hút nước trong sách.” Hải Thanh Ngôn chỉ lên trời, tiếp đó vung tay một cái.

Sau đó Hải Thanh Mạc bị hút theo nước sông ngã thẳng xuống, gã hoảng sợ hét tướng lên.

Tiếp đó, gã lại đạp lên một thanh trường kiếm, trước mặt là một bộ áo đỏ.

Chính là Hồng Niệm.

“Ôm lấy ta!” Hồng Niệm lạnh lùng quát.

Hải Thanh Mạc gãi đầu, có vẻ ngại ngùng: “Có thật là được không?”

“Đừng có nhiều lời nghĩa!” Hồng Niệm nghiêm khắc nói: “Ôm lấy ta!”

“Thế này không coi là ta phi lễ với cô nhé!” Hải Thanh Mạc không do dự nữa ôm chặt eo Hồng Niệm. Một hương thơm thoang thoảng ập tới, khiến tâm thần Hải Thanh Mạc thoáng miệng man.

Thật ra mãi tới rất lâu sau này, Hải Thanh Mạc vẫn còn nhớ lại hơi ấm và mùi hương lúc được ôm như vậy. Nhưng xưa nay gã không nói với bất cứ ai, gã chỉ nói với người khác Hồng Niệm cô nương là người đáng tin cậy.

Nhưng khoảnh khắc đó, Hải Thanh Mạc còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Hồng Niệm đã kéo gã nhảy xuống.

“A a a a a.” Hải Thanh Mạc ngây dại rồi.

Hồng Niệm xoay người, ngửa mặt nhìn lên không trung, vung tay với Hà Ảnh kiếm vẫn đang bay, tiếp theo làm động tác “thiên nữ rải hoa”. Sau động tác này trên thân Hà Ảnh kiếm lóe lên hào quang, một ánh ráng chiều đỏ tươi phóng thích, khiến cả không trung đều bị nhuộm đỏ. Hà Ảnh kiếm biến mất tại chỗ, nhưng toàn bộ không trung đều bị ánh nắng chiếu khổng lồ chiếm cứ, ánh nắng chậm rãi bệ hạ, tạo thành hình một thanh kiếm.

Hà Ảnh kiếm đột nhiên giáng xuống, đột nhiên biến thành muôn vàn hoa cỏ, tan vỡ.

Hoa bay tứ tán, một bộ nam nhân người mặc trường bào đứng trước người Hải Thanh Mạc, khí thế trên người không khác nào Kiếm Tiên, nhưng lại hết sức dịu dàng: “Chiêu kiếm này tên là Hoa Hồi Cửu Thế.”

Quân Cửu thi triển một kiếm, chỉ thấy hoa rơi dưới đất đều bay lên theo kiếm khí này.

“Hoa nở hoa tàn, hoa rụng hồi xuân, tình duyên chín kiếp, đóa đóa điêu tàn, cánh cánh như sương. Tất cả những gì héo tàn sẽ lại nở rộ, cho nên đi rồi sẽ về, hoa có ngày nở lại, người có lại thiếu niên. Đây là chiêu kiếm đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế giới, do ta sáng tạo ra.”

Hải Thanh Mạc thoáng do dự: “Lợi hại đến vậy à? Thế đệ có học được không?”

“Tạm thời không học được, nhưng thể nào cũng có ngày học được. Phải nhớ, khi ngày đó tới, trước khi xuất kiếm nhất định phải nói một câu!” Giọng nói của Quân Cửu vẫn luôn dịu dàng như vậy: “Ta sẽ xuất kiếm, trước khi ta xuất kiếm, đáp ứng ta một chuyện. Sau khi thấy ta xuất kiếm, đừng yêu ta.”

Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Cửu sư huynh, huynh lúc nào cũng tự luyến như vậy.”

“Tự luyến à?” Quân Cửu gõ đầu Hải Thanh Mạc một cái: “Quân Kiến sơn chúng ta ai cũng tự luyến. Bởi vì chúng ta là, vô địch!”

“Vô địch!” Hải Thanh Mạc im lặng một hồi, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Quân Cửu, sau đó vung mạnh lên phía trước, chỉ thấy chiêu kiếm này lại khôi phục hoa cỏ lúc trước, sau đó xé rách không gian trước mặt.

Phía sau không gian đó là bóng tối vô tận.

Nhưng lúc này, Hải Thanh Mạc lại không còn sợ hãi!

Đúng vậy, ta đã từng gặp quá nhiều chuyện tuyệt vọng!

Nhưng tới nay, ta cũng trải qua rất nhiều chuyện sưởi ấm cõi lòng!
Bình Luận (0)
Comment