Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 270 - Chương 270: Phong Ấn Thánh Khư

Chương 270: Phong ấn Thánh Khư Chương 270: Phong ấn Thánh Khư

Chương 270: Phong ấn Thánh Khư

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Uổng Tử thành, con rối đế vương khép hai tay lại, vây khốn Quỷ Vương. Bốn lực lượng còn lại Binh Nho Phật Đạo khởi xướng công kích. Chỉ thấy trong hai bàn tay kia vang lên tiếng gầm tức giận, xem ra lực lượng tứ giáo hợp nhất kết hợp với khí tức đế vương, ngay cả Quỷ Vương cũng không thế chống nổi.

Tích Quy vui vẻ nói: “Có cơ hội.”

“Cao hứng quá sớm rồi.” Vương Chân Nhân cầm trường thương lui lại phía sau một bước, trường thương đột nhiên gãy thành ba mảnh.

Còn đạo sĩ Huyền môn kai cũng quỳ gối xuống đất, tứ chi vặn vẹo kịch liệt, phát ra tiếng mảnh gỗ va chạm đầy quỷ dị.

Người đọc sách Nho môn rơi xuống dưới đất, quyển sách trên tay biến thành giấy vụn đầy trời, trên giấy không có chút mực nào, câu chữ như đã mất hết.

Tràng hạt trên cổ La Hán Phật môn liên tiếp vỡ vụn, Phạn âm mà hắn ngâm xướng cũng dần dần suy yếu.

Con rối đế vương há miệng, gằn từng chữ một: “Quân, Lâm, Thiên, Hạ.”

Vương Chân Nhân cả giận nói: “Ai bảo ngươi dùng Quân Lâm Thiên Hạ!”

Nhưng tiếng gầm của hắn đã chậm, sau khi con rối đế vương hô lên, áng mây tím uốn lượn như rồng dưới chân hắn bỗng phóng lên cao, chui thẳng vào hai tay hắn. Tiếng gầm thét của Quỷ Vương bỗng ngưng bặt.

Vương Chân Nhân cũng hạ xuống trên vai con rối đế vương, chỉ thấy toàn thân hắn lít nha lít nhít vết thương, máu tươi màu đen không ngừng chảy ra. Mỗi chiêu trong Bách Ngẫu chi trận đều hao phí tu vi của Vương Chân Nhân, mà rõ ràng chiêu Quân Lâm Thiên Hạ này đã vượt ngoài cực hạn mà hắn có thể chịu đựng được.

“Chân Nhân, phải thắng mới sống sót được.” Tích Quy khuyên nhủ, ngươi cố nhịn một chút.”

Vương Chân Nhân hừ lạnh nói: “Vậy xin Thánh nữ cũng đừng có lưu thủ.”

“Đúng là một kẻ thông minh.” Tích Quy vung tay: “Thật ra cho dù chúng ta có làm thế nào đi nữa, chỉ cần chưa thật sự lên tới cảnh giới Thái Thượng, thế thì không thể giết chết Quỷ Vương được. Cách duy nhất chỉ có phong ấn hắn!” Tiếp đó Tích Quy vung tay lên, chỉ thấy chín cỗ quan tài màu đen rơi rải rác dưới đất bay lên, bắt đầu lượn vòng xung quanh Tích Quy.

Vương Chân Nhân biến sắc: “Cửu Luân Quan.”

“Đúng vậy, quỷ khí chí tôn tới từ Phong Đô Đại Đế, làm sao lại là chỗ cho người khác lánh nạn cho được?” Tiq cười nói: “Có lẽ nó rơi vào Uổng Tử thành chính là do Phong Đô Đại Đế ngấm ngầm thao túng. Vương Chân Nhân, ngươi may mắn lắm đấy.”

“May mắn cái gì?” Vương Chân Nhân lấy làm khó hiểu.

“May là ta chỉ xếp chồng Cửu Luân Quan lên nhau thôi chứ không thật sự sử dụng thuật phong ấn với ngươi.”

Tích Quy vung hai tay trên dưới, chỉ thấy Cửu Luân Quan không ngừng biến hóa trận hình, tổng cộng thay đổi bảy bảy bốn mươi chín lần sau đó mới xếp thành ba hàng chỉnh tề trước mặt bọn họ.

Vương Chân Nhân trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Phong ấn Thánh Khư!”

“Đúng là, pháp môn phong ấn thánh khiết nhất thiên hạ, phối hợp với quỷ khí âm tà nhất thế gian. Quỷ Vương điện hạ, ra bài nhiều như vậy, ngươi có thể yên nghỉ được rồi.” Tích Quy khép hai tay lại, Cửu Luân Quan đồng thời mở rộng cửa.

Ngay lúc này con rối đế vương lại vung mạnh hai tay xuống, chỉ thấy thân hình Quỷ Vương trực tiếp rơi vào quan tài chính giữa. Nhưng điểm quỷ dị là Quỷ Vương chỉ rơi vào một quàn tài nhưng cả chín quan tài đều xuất hiện hình bóng hắn. Sắc mặt Quỷ Vương tái nhợt, cười lạnh nói: “Thánh nữ Tích Quy, thủ đoạn cao minh quá nhỉ.’

“Không đánh được ngươi. Ngươi cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong đó đi.” Tích Quy làm mặt quỷ.

Ngay sau đó Cửu Luân Quan rơi cái rầm xuống đất, Tích Quy và Vương Chân Nhân cũng hạ xuống đất theo. Con rối đế vương lập tức khôi phục hình thể nguyên bản, sau khi rơi xuống lại lùi về phía sau bài bước, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Xem ra vừa rồi luân phiên công kích cũng khiến hắn hao sạch sức lực. Tích Quy trầm giọng nói: “Vương Chân Nhân, đừng tiếc rẻ pháp bảo của ngươi.”

Vương Chân Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, lấy từ trong túi gấm ra một sợi dây thừng, nhẹ nhàng vung lên, sợi dây thừng bay ra, trói nghiến chín cỗ quan tài lại. Hắn nói: “Làm sao ngươi biết ta có Khốn Ma thằng?”

“Làm sao ta biết được.” Tích Quy nhún vai: “Chỉ giả bộ ép ngươi chút thôi.”

“Nữ nhân gian xảo.” Vương Chân Nhân nhẹ nhàng phất tay áo một cái, đám người rối đều bay về túi gấm của hắn. Thân hình con rối đế vương không chịu không chịu khống chế rung động một cái, lại bị Tích Quy đè xuống.

Tích Quy cười nói: “Quỷ Vương đã bị phong ấn, giao dịch giữa chúng ta cũng dừng lại ở đây. Có phải ngươi nên trả lại phu quân cho ta rồi không?”

Vương Chân Nhân nhẹ nhàng vỗ túi gấm của mình: “Nói nghe hay thật, nữ nhân gian xảo.”

“Là nữ nhân thông minh mới đúng.” Tích Quy vỗ đầu con rối đế vương bên cạnh: “Ngươi nói xem, có đúng không?’

“Có thể phong ấn cả Quỷ Vương tôn thượng, đúng là nữ nhân thông minh.” Một tiếng cười khẽ vang lên, Tích Quy lập tức xoay người, thấy Quỷ soái Dương Vân, Đỗ Tử Nhân và Kê Khang toàn thân đầy thương tích cùng xuất hiện phía sau bọn họ.

Tích Quy cười ngại ngùng: “Quên bẵng đi mất còn ba vị Quỷ soái vẫn sống. Vương Chân Nhân...”

Vương Chân Nhân trực tiếp giơ tay ngắt lời Tích Quy: “Nữ nhân thông minh, đôi khi phải tự hỏi mình nên làm gì để đối mặt với khó khăn trước mắt.”

“Lúc làm tướng quân Chân Nhân thích nói đùa lắm à?” Tích Quy bĩu môi.

Vương Chân Nhân lắc đầu nói: “Chưa từng. Lúc làm tướng quân luôn phải tỏ ra uy nghiêm, trong quân ngũ trừ phó tướng ra còn lại không ai dám nói gì với ta, làm gì có chuyện nói đùa với ai khác? Sau này làm tu sĩ ẩn cư nơi sơn dã, thậm chí còn chẳng thấy bóng người này. Cho nên xưa nay ta không nói đùa. Ta không đánh nổi nữa rồi.” Vương Chân Nhân nói xong ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu ổn định khí tức.

“Phục Tà.” Tích Quy quay sang nhìn con rối đế vương.

thân hình con rối đế vương đột nhiên chấn động, muốn đi tới nhưng dưới chân vô lực, ngã ngồi dưới đất.

Tích Quy vội vàng đỡ lấy hắn: “Toi rồi, lần này là toi thật rồi.”

‘Ha ha ha.” Dương Vân nhẹ nhàng vung tay phải, một thanh cốt kiếm chậm rãi hiện lên trong tay hắn.

Mà cách bọn họ không xa, Hải Thanh Mạc đã hôn miệng đột nhiên ngồi dậy!

Hải Thanh Thiên vui vẻ nói: “Nhị ca tỉnh rồi!”

“Không.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Nhưng thần sắc của hắn không giống lúc vừa rồi.’

Vừa rồi gương mặt Hải Thanh Mạc không ngừng hiện lên vẻ đau đớn, oán hận, tuyệt vọng. Nhưng sau khi trải rất nhiều tranh đấu, không ngờ lúc này gương mặt Hải Thanh Mạc còn nở một nụ cười.

“Ngươi nói xem bây giờ hắn đang mơ thấy gì? Sao lại cười nhỉ? Nam Môn Thư An kinh ngạc nói.

Hải Thanh Mạc đột nhiên mở miệng, chậm rãi thốt lên một chữ: “Cha.”

Trong ảo ảnh, Hải Thanh Mạc người đầy vết máu nằm dưới đất. Một nam nhân mặc bộ trường bào không hợp với thân hình, mặt mày đầy vẻ phong lưu đi tới trước mặt gã: “Con trai, ta là Hải Ly. Sau này con chính là con trai ta. Con phải gọi ta là, cha.”
Bình Luận (0)
Comment