Chương 269: Phạm vi giới hạn
Chương 269: Phạm vi giới hạn
Chương 269: Phạm vi giới hạn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Chúng ta chạy thì con dân Thần Đô thành thế nào?” Chu Hi hỏi.
Kim Phượng Hàm sửng sốt, nhún vai: “Ta là con dân Bắc Thần.”
‘Nhưng ta là quân vương Nam Dạ, làm sao vứt bỏ thần dân của mình được?” Chu Hi nói đầy ẩn ý.
Kim Phượng Hàm nhún vai: “Ta còn tưởng ngươi là một bạo quân. Ngươi một lòng mong muốn thống nhất hai nước, đầu óc toàn sát phạt quyền thế, chắc không phải loại thương dân như con thế này.’
“Kim huynh nghĩ vậy, ta đau lòng lắm đấy. Đúng là cuộc đời ta toàn những âm mưu tranh đấu quyền thế, đã giết rất nhiều người, đối xử với đồng bọn và đối thủ đều rất khắc nghiệt, nhưng trước sau gì ta vẫn không quên một điều.” Thần sắc Chu Hi bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói rõ từng chữ một: “Phải làm người tốt.”
Kim Phượng Hàm mỉm cười: “Ngươi nói câu này, đúng là khiến người ta khó tin.’
“Có tin hay không, chẳng bao lâu nữa sẽ biết ngay thôi.” Chu Hi đột nhiên lui lại phía sau, đến bên cạnh Kim Phượng Hàm: “Bây giờ chỉ có một cách giúp chúng ta tạm thời an toàn.”
“Cách gì?” Kim Phượng Hàm hỏi.
Chu Hi giơ tay lên, chỉ thấy kim quang dưới chân Quan Bạch Phụ nhanh chóng lan tỏa, chẳng bao lâu sau đã bao phủ cả hai người bọn họ vào bên trong. Nhưng vẫn chưa hết, kim quang vẫn tiếp tục mở rộng. Kim Phượng Hàm nhíu mày nói: “Ngươi định nhét toàn bộ Thần Đô thành vào trong Diệt Sát chi trận?”
“Không sai.” Chu Hi gật đầu nói: “Diệt Sát chi trận là trận pháp sát phạt vây khốn đối thủ vào trong, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ.”
Kim Phượng Hàm lắc đầu nói: “Chẳng giống chút nào.”
“Ngươi thấy không giống là vì ta còn chưa bắt đầu phát động trận pháp! Vốn dĩ tiếp theo là cảnh trời đất sụp đổ, sau đó đối phương còn không chết thì lại có bão tuyết, tổng cộng có mười dị tượng thay phiên ra trận, ép cho người trong trận không thể không chết. Nhưng hôm nay đối phương dùng Kim Ô chi trận, ta chỉ có thể tìm cách hóa giải tạm thời!” Chu Hi chắp tay trước ngực, sau đó hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng thở ra.
Kim Phượng Hàm điểm mũi chân lướt tới, đảo mắt qua cảnh tượng toàn thành. Không ngờ Diệt Sát chi trận đã lập tức che kín cả tòa Thần Đô thành. Hắn tán dương: “Trong nhánh trận pháp, ngươi đúng là rất có trình độ. Nhưng vì sao lại làm vậy?”
“Diệt Sát chi trận ngăn cách toàn bộ ảnh hưởng trong ngoài, cho nên khi giết người nó có thể là trận pháp vây giết, nhưng khi đối mặt với nguy cơ nó lại là lá bùa giữ mạng cho chúng ta.” Chu Hi lau mồ hôi trên trán: “Mệt quá.”
Quan Bạch Phụ đứng bên dưới không bị trận pháp trói buộ, cực kỳ thản nhiên bước lên trước vài bước, đám người tu hành vừa bị đánh ngã lập tức bỏ chạy tứ tán. Hắn không hề truy đuổi, chỉ bước từng bước một về phía trước, trông có vẻ cực kỳ tiêu dao tự tại.
“Sư phụ lão nhân gia có thấy không?” Chu Hi ngửa đầu lên trời hô to: “Có thể giúp một tay không?”
Bên Tư Vô nhai, Sở Sơn Cô đã nằm lại bệ ngọc thạch, ngáp một cái: “Chuyện của nhân gian chẳng qua chỉ là tranh đấu chém giết, thật quá nhàm chán.”
“Kim ô sắp rơi xuống thành rồi!” Kim Phượng Hàm đặt tay lên trường kiếm bên hông, khẽ cúi người, bộ trường bào vàng kim phất phới theo kiếm phong.
Chu Hi vỗ nhẹ lên vai hắn: “Thoải mái đi, Diệt Sát chi trận của ta không dễ phá hủy vậy đâu. Con kim ô đầu tiên sẽ chống được thôi.”
Chỉ thấy kim ô rơi xuống trên không trung Thần Đô thành, trong quá trình rơi xuống kim quang lại từ từ thu lại, toàn bộ Thần Đô thành chỉ rung rất khẽ, ngoài ra không có bất cứ chuyện gì phát sinh.
“Tiếp theo cứ sau một khắc lại có một con kim ô rơi xuống, mỗi con kim ô sẽ mạnh gấp đôi con vừa rồi. Diệt Sát chi trận của ta chắc chỉ chống được tới con thứ tám hay thứ chín, trước lúc này phải phá hủy Kim Ô trận.” Chu Hi cất cao giọng nói.
Kim Phượng Hàm nhìn về phía Quan Bạch Phụ đang chậm rãi đi về phía bọn họ: “Cuối cùng vẫn phải dựa vào thanh kiếm trong tay.”
Một hoạn quan mái tóc bạc trắng mặc mãng bào màu tím bước tới bên cạnh bọn họ, âm u nói: “Hóa ra điện hạ mượn sức ta là vì ngày hôm nay.”
Chu Hi mỉm cười: “Đoạn công công nói đùa rồi, giết chết loại thần tử mưu phản như Quan Bạch Phụ là chuyện chúng ta thống nhất rồi mà? Hơn nữa ta cũng muốn tận mắt chứng kiến Bạch Phát Tam Thiên Trượng trong truyền thuyết!”
“Đoạn Tình, ngươi tới gặp vị Giáo hoàng của chúng ta trước đi.” Đoạn Ngôn nhẹ nhàng giơ tay.
“Tuân lệnh!” Một thân hình lướt qua bên cạnh Đoạn Ngôn, đánh thẳng tới trước mặt Quan Bạch Phụ.
Quan Bạch Phụ xuất chưởng đánh Đoạn Tình lùi xa mấy chục trượng: “Ngọa Hổ.”
Đoạn Tình chỉ cảm thấy trước ngực cuộn lên, ra sức phát động niệm lực mới nuốt được ngụm máu tươi kia xuống. Hắn cười khổ nói: “Giáo hoàng đúng là thâm tàng bất lộ.”
“Đã tới đây rồi, sao không đồng thời hiện thân?” Quan Bạch Phụ liếc mắt nhìn xung quanh.
“Được.” Đoạn Tình vung tay, chỉ thấy hơn mười bóng người khác xuất hiện bên cạnh, hắn cúi người nói: “Cung đình Thập Nhị Tổng Quản, đã có mười một vị tới đây, xin Giáo hoàng chỉ giáo!” Nói xong mười một người đồng thời lao tới tấn công Quan Bạch Phụ.
“Kim phó minh chủ, dưỡng kiếm một thời gian đi. Nếu chiêu kiếm đầu tiên của ngươi khi lên tới Thiên Bệ cảnh là giết chết Giáo hoàng Quan Bạch Phụ, thế thì phải là sự tích đủ để tuyên truyền suốt trăm năm.” Chu Hi vỗ vai Kim Phượng Hàm: “Cứ an tâm đi, giao cho ta.”
Kim Phượng Hàm nghe vậy gật đầu, tiếp đó nhắm hai mắt lại. Con phụ hoàng dưới chân bọn họ cũng nhắm mắt. Nhịp thở của một người một thú đạt tới một loại cân bằng kỳ lạ.
“Thiếu chủ Kim gia, phó minh chủ Chính Khí minh.” Đoạn Ngôn nhìn hắn một cái: “Hậu sinh khả úy, trẻ tuổi như vậy đã là Thiên Bệ cảnh.’
“Đoạn công công nói câu này hơi sớm, còn chưa là Thiên Bệ cảnh đâu.” Chu Hi chỉ vào Quan Bạch Phụ bên dưới: “Nhưng ta cũng rất mong chờ chiêu kiếm tuyệt thế đó!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Chính Khí minh, minh chủ Cố Mục Lễ đứng trước nơi ở Phượng Minh các của Kim Phượng Hàm. Giờ phút này trong các những vật trang trí hình phụ hoàng lớn lớn nhỏ nhỏ trong các đều xao động bất an, bất luận là trạm ngọc, khắc vàng hay hình vẽ đều giương cánh, như sắp biến thành vật sống, vỗ cánh bay ra. Cố Mục Lễ trầm giọng nói: “Phát hiện định phá cảnh vào hôm nay à?”
Giờ phút này một người áo đen lướt tới, hạ xuống sau lưng Cố Mục Lễ: “Minh chủ, bầu trời có dị tượng. Quan Tinh các nói trên Thần Đô thành ở Nam Dạ quốc có cả Kim Ô chi trận và Diệt Sát chi trận, hình như có đại chiến diễn ra.”
“Đúng là mấy cái tên rợn người.” Cố Mục Lễ nắm lấy một món đồ ngọc trạm trổ hình phụ hoàng, nhìn con phụ hoàng nho nhỏ xao động kia, cười nói: “Phượng Hàm ơi là Phượng Hàm, đệ thấy danh tiếng của mình chưa đủ lớn hay sao?”
“Minh chủ, chúng ta nên ứng phó ra sao?” Người áo đen hỏi.
“Chuyện của Nam Dạ, chúng ta ứng phó cái gì?” Cố Mục Lễ xoay người ra khỏi Phượng Minh các: “Có điều phân tranh ở Nam Dạ đã bắt đầu, Bắc Thần chắc cũng sắp rồi.”