Chương 268: Kim Ô chi trận
Chương 268: Kim Ô chi trận
Chương 268: Kim Ô chi trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Chu Hi! Ngươi định lôi tội danh gì ra để nhốt chúng ta! Giáo hoàng là quốc sư của Nam Dạ, cho dù nghi là có tội cũng phải do Bổ Thiên ti truy nã thẩm tra xử lý. Ngươi tự dưng bố trí trận pháp vây khốn chúng ta là lạm quyền!” Lôi Hồng lạnh lùng nói.
Chu Hi che trán cao giọng cười dài: “Ha ha ha ha! Giáo hoàng ơi là Giáo hoàng, vì sao ngươi lại có đệ tử ngây thơ như vậy?’
“Chính vì như vậy cho nên trong ba đệ tử, hắn là người ta thương yêu nhất.” Quan Bạch Phụ giơ tay chỉ lên trời, một luồng niệm lực trực tiếp đánh về phía Chu Hi.
Nhưng Chu Hi mặt không đổi sắc, tới khi luồng niệm lực đến gần ba thước, một tấm chắn màu đỏ dâng lên, trực tiếp ngăn cản luồng niệm lực kia lại. Hắn mỉm cười nói: “Giáo hoàng, Diệt Sát chi trận đã hình thành, trong trận này ta là vô địch!”
“Thế gian chưa từng có vô địch tuyệt đối. Cũng như ngươi nói ngươi bố trí trận pháp này đã mười năm nhưng ngươi lại không biết vì ngày hôm nay ta đã bố trí suốt mấy trăm năm!” Quan Bạch Phụ hắng giọng nói.
Phụ hoàng dưới chân Kim Phượng Hàm bỗng phát ra tiếng kêu cực kỳ thê lương. Kim Phượng Hàm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, thần sắc cực kỳ nghiêm nghị.
Chỉ thấy trên không trung đột nhiên xuất hiện mười vầngt hái dương.
Chu Hi ngẩng đầu thấy cảnh này, nhíu mày nói: “Kim Ô chi trận.’
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ly Vọng sơn, Tư Vô nhai.
Tu sĩ trung niên đang nằm trên một khối ngọc thạch uống rượu ngon đột nhiên buông chén rượu trong tay xuống, nhảy từ trên bệ ngọc thạch xuống. Hắn mặc bộ trường bào màu lục đậm, trên trường bào không hề có họa tiết trang trí, trông cực kỳ nhã nhặn. Dáng vẻ của hắn không coi là anh tuấn nhưng mang một khí chất rất văn nhã, giống hệt ẩn sĩ trong núi non mà tiểu thuyết thoại bản hay nhắc tới. Người này chính là sư phụ của Chu Hi, Tọa Vong Tiên Sinh - Sở Sơn Cô.
Sở Sơn Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, Không trung trên Ly Vọng sơn vẫn rất bình tĩnh, vạn dặm không một áng mây, chỉ có một vầng thái dương. Hắn đi lên phía trước một quãng, tới bên một dòng suối nhỏ, giơ ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, dòng suối kia nổi lên gợn sóng, tiếp đó cảnh tượng trong Thần Đô thành xuất hiện trước mặt hắn.
“Quả nhiên.” Sở Sơn Cô nói đầy ẩn ý: “Kim Ô chi trận, còn bao phủ toàn bộ Thần Đô thành. Ai mà cao minh như vậy.”
Sở Sơn Cô lại giơ tay điểm nhẹ, nước suối lại nổi gợn sóng, cảnh tượng Chu Hi giằng co với Quan Bạch Phụ xuất hiện. Sở Sơn Cô hơi biến sắc: “Hóa ra là Giáo hoàng Thánh giáo Quan Bạch Phụ. Đồ đệ ngoan của ta, trận chiến giữa các ngươi bắt đầu sớm như vậy sao? Ngươi không thông báo cho ta là vì không muốn ỷ lại vào ta à? Không hổ là đồ đệ của Sở Sơn Cô ta.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, không trung hiện ra mười con kim ô, nhiệt độ trong thành nhanh chóng gia tăng. Kim Phượng Hàm cố tình giải trừ niệm lực trên người, dùng thân thể người thường cảm nhận nhiệt độ bên ngoài, mồ hôi tỏa ra ướt đẫm. Hắn truyền âm cho Chu Hi: “Cảm giác nóng nực mãnh liệt như vậy, người bình thường không chịu được tới nửa canh giờ đâu. Mau nghĩ cách đi.”
Chu Hi bất đắc dĩ trả lời: “Ta biết chứ, đó là Kim Ô chi trận. Thập nhật tái hiện, thiêu đốt thiên địa thành tro tàn. Ngươi tưởng Quan Bạch Phụ này gọi mười vầng thái dương tới sưởi ấm cho chúng ta hay sao?” Nói xong Chu Hi nhẹ nhàng phất ống tay áo, chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi ra từ tay áo hắn, phất qua bên người Kim Phượng Hàm, mang theo cảm giác mát lạnh, tiếp theo đó lan khắp thành trì.
Vừa sử dụng Diệt Sát chi trận vừa dùng Phong Lãnh chi trận, sắc mặt Chu Hi trở nên khó coi. Hắn khẽ ho khan một tiếng nhưng vẫn cố chống cự, cố duy trì vẻ kiêu ngạo bức người kia.
“Quá sức à?” Kim Phượng Hàm hỏi.
“Vớ vẩn.” Chu Hi nắm chặt trường kiếm. “So với chuyện sắp phải đối mặt, thế này có là gì. Phượng Hàm huynh, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi.”
Kim Phượng Hàm trả lời: “Hỏi đi.”
“Có được không? Ta biết ngươi dừng bước trong Huyền Tâm cảnh đỉnh phong đã nhiều năm là vì không muốn rơi xuống Địa Lục, muốn bước thẳng lên Thiên Bệ. Nhưng trong cường giả như Giáo hoàng chỉ có Thiên Bệ cảnh mới có thể chiến đấu. Nếu vì ta mà ngươi phá Thiên Bệ cảnh thất bại rơi xuống Địa Lục, ta sẽ rất áy náy.” Chu Hi mặt mày tươi cười, nào có chút áy náy.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu không nắm chắc ta sẽ không cưỡng ép phá cảnh vì ngươi.” Kim Phượng Hàm bĩu môi: “Ngươi tưởng ngươi là ai?”
“Thế thì tốt rồi.” Chu Hi ngẩng đầu nhìn lên trời: “Đã là cao thủ sắp lên tới Thiên Bệ cảnh, thế thì ta cũng có thể nói cho ngươi chuyện sắp sửa diễn ra. Ta cảm thấy ngươi có thể thừa nhận được.”
“Cái gì?” Kim Phượng Hàm lấy làm khó hiểu.
Chu Hi cúi đầu nhìn thoáng qua Quan Bạch Phụ trong Diệt Sát chi trận, chỉ thấy Quan Bạch Phụ khẽ mỉm cười với hắn, sau đó vươn tay với mười con Kim Ô trên bầu trời.
“Trong truyền thuyết Kim Ô chi trận là trận pháp diệt thế, có thể giết chết tất cả mọi sinh linh nằm trong phạm vi chiếu rọi của kim ô. Quan Bạch Phụ triệu hồi Kim Ô chi trận, chắc chỉ che kín Thần Đô thành, nếu không sư phụ ta đã sớm ra tay chém rụng mặt trời rồi.” Chu Hi nói.
Kim Phượng Hàm đáp: “Phương thức diệt thế của Kim Ô chi trận là đốt chết mọi người?”
“Không, là từ trên trời rơi xuống, hóa thành một luồng hào quang kim ô trên bầu trời.” Chu Hi ngẩng đầu nhìn lên: “Tới rồi.’
Chỉ thấy trong mười vầng thái dương bỗng có một vầng hạ xuống, sau khi thái dương kia rơi xuống một lúc đột nhiên hóa thành một con chim khổng lồ có ba chân toàn thân tực lửa. Con chim khổng lồ kia lớn bằng gần nửa tòa thành, so với nó phụ hoàng dưới chân Kim Phượng Hàm có vẻ cực kỳ bé nhỏ và yếu ớt, thậm chí nó còn cúi đầu rên rỉ, như mang nỗi sợ bẩm sinh đối với con chim khổng lồ trên không trung kia. Kim Phượng Hàm rút thanh kim kiếm ra, hít sâu một hơi: “Không ngờ chiêu kiếm phá cảnh của ta lại là chém rơi mặt trời.”
“Không chém rơi được đâu.” Chu Hi lắc đầu nói: “Ngươi có thể chém rơi một cái, ta có thể chém rơi một cái, các cao thủ dưới trướng ta trong Thần Đô thành có thể chém rơi hai ba cái, đây đã là cực hạn. Hơn nữa khi vầng thái dương cuối cùng rơi xuống toàn bộ thiên địa sẽ hóa thành bóng tối, đó mới là chiêu diệt thế trong tình thế, có thể giết cả tiên nhân Thái Thượng.”
Lôi Hồng nhìn cảnh tượng trước mắt, đã kinh hãi tới mức không biết nên nói gì cho phải. Hắn mới chỉ thấy Kim Ô chi trận trong sách cổ, nhưng không biết hóa ra Giáo hoàng bố trí trận pháp đáng sợ như vậy. Hắn nhìn về phía Quan Bạch Phụ, hạ giọng nói: “Giáo hoàng...”
“Không cần kinh hãi.” Quan Bạch Phụ chậm rãi nói: “Ta sẽ che chở cho các giáo đồ Thánh giáo.”
Kim Phượng Hàm cau mày, hắn biết Chu Hi là người cực kỳ kiêu ngạo, người như vậy sẽ không dễ gì chịu yếu thế. Nhưng vừa rồi hắn chỉ trầm trồ khen Kim Ô chi trận cường đại, điều này chỉ chứng minh một điều --- bọn họ không thể chống nổi trận pháp này. Kim Phượng Hàm quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, hỏi: “Chạy không?”