Chương 267: Diệt Sát chi trận
Chương 267: Diệt Sát chi trận
Chương 267: Diệt Sát chi trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đám đệ tử Bổ Thiên ti dồn dập rút vũ khí của mình ra, nhìn về phía Thẩm Trạch hỏi: “Thủ tọa, nên làm thế nào bây giờ?”
Thẩm Trạch nhíu mày suy tư trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Chẳng có cách nào. Với thế lực của Quan Bạch Phụ hiện giờ, chúng ta chỉ có thể phụ thuộc vào hắn.” Nói xong Thẩm Trạch trực tiếp ném Trấn Ma linh trong tay lên không trung, cái lục lạc phát ra một tiếng vang lớn, một luồng uy áp trực tiếp ép xuống Đạo chủ Cửu Đạo.
“Trấn Ma linh, chút tài mọn!” Chu Đán đột nhiên xuất hiện, hừ lạnh một tiếng, xuất chưởng đánh rơi cái lục lạc.
“Chu Đạo chủ!” Thẩm Trạch quát lên một tiếng chói tai.
Chu Đán trợn mắt nhìn về phía hắn: “Nam Dạ quốc địch đối địch với Khán Dần thành chúng ta hay sao?’
“Ta không biết.” Thẩm Trạch chỉ lên trời: “Nhưng hình như người trên kia quyết định như vậy. Xưa nay Bổ Thiên ti chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh. Nếu có gì trách tội, kính mong Chu Đạo chủ lượng thứ.” Nói xong Thẩm Trạch vung đao chém xuống.
Tuyết Tướng quân nhanh chóng lao tới vài bước, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi nói: “Ai ai cũng cho rằng mình là người bày cờ, nhưng thật ra đều là quân cờ trong ván.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thần Đô thành, Quan Bạch Phụ và Lôi Hồng ngồi đối diện nhau, đang đánh cờ. Quan Bạch Phụ hạ một quân cờ xuống, nói đầy ẩn ý: ”Mọi người đều cho rằng mục đích của cục diện Âm Quỷ giữa tháng bảy là để Quỷ Vương dung hợp lực lượng oán tình, giúp cho tu vi quỷ đạo của hắn đạt tới mức đại viên mãn, sau đó dẫn dắt mấy chục vạn quỷ binh giết vào nhân gian.”
Lôi Hồng cũng hạ một quân cờ xuống, chỉ có điều đầu vẫn cúi thấp, không dám đáp lời. Hắn thật sự không muốn nghe nhiều bí mật như vậy, nhưng Giáo hoàng lại cố tình kể cho hắn nghe. Nếu lúc này có thể đứng dậy đi khỏi, hắn sẽ đi ngay không hề do dự.
“Nhưng thực tế thì sao? Lực lượng oán tình chỉ là bổ sung mà thôi. Thứ Quỷ Vương thật sự mong muốn, là thân thể Thánh nhân.” Quan Bạch Phụ lại đánh một quân cờ, chỉ có điều sau khi quân cờ này hạ xuống, toàn bộ bàn cờ vang lên tiếng sấm nho nhỏ.
Bàn tay đang cầm một quân cờ trắng của Lôi Hồng khẽ run rẩy một hồi, nhưng hắn do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Thân thể Thánh nhân nghĩa là sao?”
Quan Bạch Phụ rót một chén trà cho Lôi Hồng, âm u nói: “Hải Thanh Mạc, hắn là Sơn chủ chuyển thế.”
“Cái gì?” Lôi Hồng cả kinh, cánh tay run rẩy, quân cờ trắng trong tay “bộp” một tiếng rơi xuống, đập nát cả bàn cờ.
“Sao lại kinh hãi như vậy?” Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng phất ống tay áo, thu hồi bàn cờ vào trong pháp khí của mình. Hắn đứng dậy, chậm rãi nói: “Năm xưa hai nước Nam Dạ Bắc Thần đều quan sát được dị tượng tiên nhân hàng thế, theo một ý nghĩa nào đó, tiên nhân giáng trần cũng tương tự như Thánh nhân rời khỏi nam nhân. Chỉ có điều sáu vị Thánh nhân đứng giữa cõi người đã là định luật ngàn năm bất biến, cho nên không ai ngờ nổi dị tượng kia xuất hiện là vì có một vị Thánh nhân ra đi, chỉ cho rằng thần tích tiên nhân an nghỉ lại phát sinh. Nhưng cuối cùng chuyện đó lại thành một bí ẩn.”
“Phải. Nhưng nghe nói Tầm Long châu bị Bắc Thần Thánh nữ làm mất. Cho dù Giáo hoàng của Thánh giáo dùng cách nào đi nữa cũng không thể tìm được tung tích của Tầm Long châu. Sau đó Thánh nữ bị Thánh giáo coi là phả đồ, nhưng mãi tới lúc trước khi cô ta biến mất vẫn không thấy Tầm Long châu xuất hiện.” Lôi Hồng trả lời.
“Thật ra Tầm Long châu không mất đi đâu cả, nó thật sự dẫn Tích Quy và bệ hạ tìm được vị trí Thánh nhân giáng trần.” Quan Bạch Phụ chậm rãi nói: “Nhưng trong lúc bọn họ hoàn toàn không phát hiện, Thánh nhân chi khí đã rơi vào trong Tầm Long châu. Lại sau đó, lại được khí của nam nữ dưỡng dục dung hợp, đứa trẻ có thân thể Thánh nhân đã giáng lâm trần gian.”
Lôi Hồng không biết nên khống chế biểu cảm của mình ra sao, hắn tuyệt đối không ngờ đứa trẻ tư sinh có vẻ hơi ngốc nghếch kia lại là Thánh nhân chuyển thế. Hắn im lặng một hồi, sau đó kinh hãi nói: “Tức là mục tiêu của Quỷ Vương thật ra là Hải Thanh Mạc?”
“Không sai. Không phải Quỷ Vương muốn lực lượng oán tình, thứ hắn muốn là thân thể Thánh nhân.Người dưới Hoàng Tuyền chỉ có linh phách không có thân thể, nếu hắn có được thân thể Thánh nhân, ta dám cam đoan trong Địa phủ sẽ không có bất cứ ai là đối thủ của hắn.” Quan Bạch Phụ nói.
Lôi Hồng nhíu mày nói: “Hắn có thành công không?’
“Không, hắn sẽ không thành công.” Quan Bạch Phụ âm u nói: “Cho dù là Thành chủ hay là Phong Đô Đại Đế đều sẽ ra tay ngăn cản chuyện này. Nhưng chính vì như vậy bọn họ phải tham gia vào trong đó, cho nên bọn họ đều là người trong ván cờ.”
Lôi Hồng lùi sang bên cạnh một bước, khẽ cúi người: “Ván cờ này là Giáo hoàng ngài bố trí?”
Quan Bạch Phụ vung ống tay áo, cao giọng nói: “Không sai, bây giờ ván cờ còn chưa kết thúc, bọn họ đều là người trên bàn cờ của ta, bao gồm cả đại vương điện hạ của chúng ta.”
“Hoàng trưởng tử Chu Hi, hắn làm sao?” Lôi Hồng hỏi.
“Ngươi nhìn dưới chân đi.” Quan Bạch Phụ chỉ mặt đất.
Lôi Hồng nhíu mày nhìn lại, thấy một luồng kim quang từ bên ngoài bay vào, nhanh chóng bao phủ hai người bọn họ.
“Đây là cái gì?” Lôi Hồng nghi hoặc nói.
“Sát trận mạnh nhất nhân gian.” Quan Bạch Phụ cười nói: “Diệt Sát.”
Lôi Hồng nghi hoặc nói: “Vì sao?”
“Chu Hi chưa bao giờ là người chịu để kẻ khác khống chế, nhưng ta vẫn chọn hắn. Ngươi có biết vì sao không?” Quan Bạch Phụ có vẻ chẳng hề để ý tới trận pháp dưới chân, giọng điệu nhẹ như mây gió.
Lôi Hồng suy nghĩ: “Vì hắn đủ mạnh?”
“Không, vì hắn không thể khống chế.” Quan Bạch Phụ giơ ngón tay vạch nhẹ lên mặt đất, một luồng sáng trắng bao phủ lấy kim quang kia, tiếp đó nó lan tỏa, chỉ trong chớp mắt đã san bằng toàn bộ giết ian phòng. Hắn đứng dậy, nhìn người tu hành bao vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài, chậm rãi nói: “Cho nên ta mới chọn hắn. Ta biết hắn không chịu để người khác khống chế, cho nên chắc chắn sẽ đi tới bước này.’
Chu Hi cầm kiếm lơ lửng trên không trung, bộ áo đỏ múa lượn theo gió. Hắn cúi đầu cười nói: “Giáo hoàng đại nhân, vốn tưởng rằng trận chiến giữa chúng ta sẽ là lúc ta chính thức đăng cơ. Thật không ngờ nó lại diễn ra trước thời hạn.”
Quan Bạch Phụ cười nói: “Ngươi thấy mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi sao?”
“Nói thật nhé, còn chưa. Cho nên ta mời một trợ thủ đến.” Chu Hi nghiêng đầu, chỉ thấy Kim Phượng Hàm ngồi trên con phụ hoàng khổng lồ, tay ôm trường kiếm, lạnh lùng nhìn sang bên này.
Lôi Hồng nghiêng đầu nhìn Giáo hoàng, đột nhiên nói: “Giáo hoàng, vì sao con cảm thấy chúng ta bị vây khốn ở đây mà tâm trạng của ngài lại có vẻ rất tốt. Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần ngài cười nhiều nhất.”
“Vì ván cờ đã bố trí xong xuôi, ta cũng đã rơi vào bàn cờ.” Quan Bạch Phụ giơ hai tay lên, một luồng niệm lực cường đại lan tỏa, trực tiếp đánh bay một loạt người tu hành.
Chu Hi cầm kiếm đột nhiên lùi lại phía sau, hắn cười lạnh nói: “Vô dụng thôi, ngươi không thể thoát khỏi trận pháp này đâu. Từ khi học được nó ở chỗ sư phụ, mỗi ngày ta đều bố trí trận pháp này trong thành, tới giờ đã có mười năm. Ta tin cho dù là ngươi cũng không thể thoát khỏi Diệt Sát chi trận này.”