Chương 290: Đại chiến mở màn
Chương 290: Đại chiến mở màn
Chương 290: Đại chiến mở màn
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trường kiếm bên hông Kiếm tướng quân đánh thẳng về phía Cố Mục Lễ. Cố Mục Lễ gầm lên một tiếng, nâng thanh trọng kiếm trong tay, xuất kiếm chém tới, muốn đánh bật thanh trường kiếm kia trở lại. Nhưng khi trường kiếm va chạm với trọng kiếm, đột nhiên chia làm hai đoạn, một đoạn biến thành một con rắn trắng dài ngoằng, quấn quanh cán trọng kiếm của Cố Mục Lễ, còn đoạn kia đánh thẳng vào mi tâm Cố Mục Lễ.
"Định!" Cố Mục Lễ quát khẽ một tiếng.
Kiếm tướng quân nhẹ nhàng vẩy tay áo lên một cái, thanh trường kiếm dừng lại giữa cách mi tâm Cố Mục Lễ mấy tấc, không cách nào tiến thêm nửa phân.
"Sao lại dừng tay?" Uy Vũ Hầu trầm giọng nói: "Rõ ràng ngươi đã có thể giết hắn."
Kiếm tướng quân nhẹ nhàng lắc đầu: "Trợ thủ của hắn đã đến rồi."
Long tướng quân lười biếng ngồi trên đầu rồng, ngáp dài: "Ồ, lần này có nhiều người đến thật."
Kiếm tướng quân vung tay lên, thanh trường kiếm trở về vỏ, Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ giáp mỏng trên người, nói: "Xem ra -- lần này, mọi người đều hiểu được một đạo lý."
"Hạo kiếp phủ xuống, không ai có thể trốn tránh được." Long tướng quân thọc tay vào đầu rồng, rút ra một thanh cốt kiếm: "Câu này áp dụng cả với những người Ma giới chúng ta."
Cố Mục Lễ đặt trọng kiếm xuống đất, thở hổn hển nặng nề. Một nam nhân đầu quấn khăn trắng, mình mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh hắn, nói nhỏ: "Minh chủ một mình đến trước, đúng là quá liều lĩnh."
Cố Mục Lễ mỉm cười: "Nếu một mình ta có thể giải quyết, nhiệm vụ sẽ không xảy ra thương vong thảm khốc. Chẳng phải danh tiếng của ta trong giới tiên môn cũng càng vang dội à?"
Nam nhân áo trắng lắc đầu nói: "Minh chủ nói đùa rồi."
"Tiên môn Bắc Thần, đại quân đã đến chưa?" Cố Mục Lễ hỏi.
Nam nhân áo trắng đáp: "Đã tới hết."
"Vậy... " Cố Mục Lễ nâng thanh trọng kiếm trong tay, "Khai chiến!"
Phía sau Cố Mục Lễ, liên tục có các tu sĩ tay cầm trường kiếm, mình mặc áo bào trắng xuất hiện, như cá lội sông, lao tới mãnh liệt, thẳng tiến về phía năm vị tướng quân Ma tộc đang đứng.
"Đây quả là ưu thế vĩnh viễn của các tu sĩ Nhân tộc. Tuy thực lực kém cỏi nhưng vẫn luôn dũng cảm không sợ chết, mà nhân số đông đảo, cứ như mãi mãi không thể tiêu diệt hết." Uy Vũ hầu nâng lên thanh trường đao, "Vậy, chúng ta cũng, khai chiến!"
Kiếm tướng quân lắc đầu, nghiêng người nhảy sang một bên, ngồi trên một tảng đá lớn, hình như không hứng thú lắm với chiến trường này.
Trong Vạn Ác chi môn, các chiến binh Ma tộc cầm đủ loại vũ khí kỳ lạ, điên cuồng lao ra, giao chiến với nhóm tu sĩ kia. Trên đỉnh đầu, bầu trời vạn kiếm rung động dữ dội, tiếp theo có mưa kiếm trút xuống.
Kiếm tướng quân giơ tay lên, chri thấy Thiết Kiếm Vương Tọa của hắn cũng bay ra từ Vạn Ác chi môn. Hắn ta ngồi trên ngai sắt, nhẹ nhàng gõ gõ lên thành ghế. Chỉ thấy vô số trường kiếm bay lên trời, ngăn chặn những thanh phi kiếm rơi xuống. Uy Vũ Hầu cũng vung đao lên, phi kiếm bị chém thành sắt vụn.
Năm tướng quân vẫn chưa tập trung chú ý vào các tu sĩ Nhân giới, mà tập trung phòng ngự những thanh phi kiếm từ trên trời rơi xuống, rõ ràng trong mắt họ, cái bầu trời vạn kiếm do Sơn chủ để lại mới là mối đe dọa lớn nhất.
"Thủ lĩnh, chúng ta bị coi thường kìa." Bạch Vô Hối nói nhỏ.
Cố Mục Lễ nhận một lọ bạch ngọc từ tay nam nhân áo trắng, nuốt một viên thuốc bên trong, nói: "Chắc chắn trận chiến này sẽ kéo dài, ai coi thường ai, ai chiến thắng ai, còn xa mới có đáp án."
Nam nhân áo trắng vuốt ve cặp vòng tay một vàng một bạc của mình, khẽ nhíu mày. Hắn chính là Bạch Vô Hối, Phó minh chủ của Chính Khí minh. Ngày đó hắn từng đến Vạn Kiếm Sơn ngăn chặn Ma tộc xâm lăng, lúc ấy hắn đã sử dụng bảo vật tối thượng Thái Sơ chi cảnh, hút các tướng quân Ma tộc vào trong đó, tiến hành một trận quyết chiến sinh tử. Nhưng hôm đó năm tướng quân cũng chưa khôi phục hoàn toàn sức mạnh, giờ phút này đối mặt với năm tướng quân gần như đang ở đỉnh cao, liệu Thái Sơ chi cảnh của hắn còn có thể phát huy được tác dụng hay không?
"Không cần nóng vội, Thái Sơ chi cảnh cũng chưa tu bổ hoàn toàn, nếu vội vàng vận dụng sẽ trở thành phế phẩm." Cố Mục Lễ khuyên nhủ, "Hơn nữa, trong Bắc Thần, người nên hi sinh mạng sống nhất cũng không phải chúng ta."
Bạch Vô Hối vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút dao động nào trước lời nói của Cố Mục Lễ, chỉ lạnh lùng đáp: "Ý ngươi nói vị Thánh nhân kia à?"
"Hắn im lặng đã lâu, nhưng thực ra hắn mới là người tu luyện cao nhất trong Tiên môn Bắc Thần. Là Thánh Nhân trấn thủ Bắc Thần, không thể không biết động tĩnh ở nơi này." Cố Mục Lễ nói.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bắc Thần, Thương Hứa sơn.
Chỉ thấy một dòng suối chảy ra từ trong mây trắng, vòng qua vài ngọn núi cao, rót vào một hồ nước sâu giữa rừng núi.
Có lẽ cảnh tượng này chỉ có thể thấy được trong tranh vẽ của phàm nhân.
Nhưng nó thực sự tồn tại trên thánh địa này.
Bởi vì thánh địa này, gọi là Thiên Tế lưu.
Nơi đây có một vị Thánh nhân, tên Càn Khôn Cửu Trần.
Không giống Tư Vô nhai của Sở Sơn Cô, ngoài Càn Khôn Cửu Trần.
Thiên Tế Lưu còn có hơn mười đồ đệ, nơi này miễn cưỡng có thể coi là một phái nhỏ. Các đồ đệ ngày ngày tu luyện pháp thuật do Càn Khôn Cửu Trần truyền thụ, cũng chăm sóc cuộc sống hằng ngày của ông, có người phụ trách chuyển tin tức từ bên ngoài thế gian về. Hôm nay, đồ đệ phụ trách truyền tin đạp phi kiếm vội vã bay đến, sắc mặt lo lắng, do đi quá nhanh nên phi kiếm dưới chân rung động không ngừng.
Nhưng khi hắn ta chạy tới hồ nước, chỉ thấy Càn Khôn Cửu Trần đang ngồi đó đun nước suối pha trà bên bếp lò. Đồ đệ kia vội vàng nói: “Sư phụ, không tốt rồi, có chuyện lớn!”
“Ừm. Ma tộc xâm lăng, quả thực chuyện lớn.” Càn Khôn Cửu Trần nhấc nắp ấm trà, ngửi hương trà, vẻ mặt say mê.
Đồ đệ sửng sốt, rồi nói: “Sư phụ, không phải đùa đâu! Thật đấy! Toàn bộ Bắc Thần tiên môn, kể cả Thánh giáo cũng huy động toàn lực rồi, lần này thực sự là hạo kiếp buông xuống. Sáng nay trong hoàng cung Bắc Thần liên tục truyền đến ba lệnh phi kiếm, mời sư phụ rời núi.”
“Ài, ngày thường nghe chút chuyện thú vị của nhân gian để giải trí, giải khuây trong núi. Còn chuyện lớn như Ma tộc xâm lăng, làm sao lại cần ngươi đến thông báo? Đúng là đồ đệ ngốc.” Càn Khôn Cửu Trần nhẹ nhàng lắc người, lướt qua bên cạnh đồ đệ. Ông bước đến bờ hồ, vẫy tay, chỉ thấy một con cá trong suốt như thủy tinh bật lên từ trong hồ.
Đồ đệ nghi hoặc hỏi: “Thưa sư phụ, đây là gì?”
“Đây là cá không xương của ma giới, nấu lên ăn thịt rất thơm.” Càn Khôn Cửu Trần đáp.
Đồ đệ che trán nói: “Sư phụ, giờ là lúc nói chuyện này ư?”
“Cá của ma giới đã tràn vào Thiên Tế lưu của ta rồi, ngươi nói xem chẳng lẽ người của Ma giới còn bị vây bên ngoài Vạn Ác chi môn hay sao? Nhưng bây giờ, ta vẫn chưa thể ra tay.” Càn Khôn Cửu Trần nói đầy ẩn ý.
Đồ đệ ngơ ngác: “Vì sao?”
“Bởi Ma chủ chưa xuất hiện. Cô ta chưa ra tay, ta cũng bất động.” Càn Khôn Cửu Trần cười đáp, “Cũng như vì ta chưa hành động, cho nên cô ta vẫn bất động.”
Đồ đệ cười khổ: “Lời nói của sư phụ đúng là thâm thúy khó hiểu.”
Càn Khôn Cửu Trần bắt con cá không xương kia lên, trong tay áo rơi ra một con dao nhỏ, ông nhẹ nhàng vung tay, lột sạch thịt cá: “Ý tứ như lời nói, không cần suy nghĩ nhiều.”