Chương 291: Thiên thượng chân tiên
Chương 291: Thiên thượng chân tiên
Chương 291: Thiên thượng chân tiên
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đệ tử kia nhìn Càn Khôn Cửu Trần dùng con dao nhỏ cạo lấy phần cá trên đó, lại khéo léo nhúng vào bên trong cái bát nhỏ bên cạnh, sau đó bỏ vào miệng mình. Càn Khôn Cửu Trần nhấm nháp, lộ vẻ thỏa mãn, cười nói: "Đúng là không tệ! Cá không xương. Đã lâu không ăn được mỹ vị như vậy."
"Sư phụ." Đệ tử nhắc nhở, "Ma tộc tấn công tới nơi rồi."
"Yên tâm, sư phụ ngươi ta là thuấn thuật sư mạnh nhất thiên hạ này." Càn Khôn Cửu Trần cười nói, "Chỉ cần ta khởi hành, nháy mắt sau có thể ở Vạn Kiếm Sơn."
"Còn Hoàng đế Bắc Thần thì sao?" Đệ tử thì thầm.
"Ta là Thánh nhân hộ quốc của Bắc Thần, chứ không phải người bảo vệ hoàng tộc Bắc Thần. Ma tộc vẫn còn ở Vạn Kiếm Sơn, bọn chúng vội vàng làm gì?" Càn Khôn Cửu Trần lạnh lùng nói, "Nếu Thánh Giáo và Tiên môn Bắc Thần huy động toàn lực cũng không ngăn chặn được Ma tộc mấy ngày. Thế thì chúng ta còn gì để đánh, nhận thua luôn có được không?"
"Quốc chủ còn hỏi, có nên cầu viện Nam Dạ không?" Đệ tử lại hỏi.
"Cầu viện ai? Ai kế vị Hoàng đế Nam Dạ còn chưa biết được. Chẳng lẽ thiên tượng sư trong Đạo cung không nói với hắn ta hay sao?" Càn Khôn Cửu Trần bất đắc dĩ lắc đầu, "Nam Dạ tinh biến, tai ương ngập trời."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Thiên Khư Các, phi long trên Hỗn Thiên Nghi nôn nóng bay lượn trong phòng, Tư Không Nhai nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, có phần phiền não: "Cha, ai cũng nói Thiên Khư các chúng ta biết tất cả mọi chuyện trên đời. Bây giờ kết giới sắp vỡ, Ngũ Giới hỗn chiến sắp diễn ra, cha có biết trước không?"
"Biết cái rắm!" Thiên Khư các chủ giơ một tay đè con kim long xuống đất, "Biết trước có chuyện lớn như vậy xảy ra, ta đã trốn từ lâu rồi."
"Bây giờ phải làm sao?" Tư Không Nhai hỏi.
"Thu dọn đồ đạc, chạy trốn." Thiên Khư Các chủ nói ngay, "Thời loạn lạc là thích hợp nhất cho chúng ta làm ăn, nhưng không phải thời loạn nào cũng làm ăn được. Ngũ Giới hỗn chiến, Ma chủ có làm ăn với chúng ta sao? Quỷ Vương có đàm phán điều kiện với chúng ta không?"
"Nhưng còn cô ấy thì sao?" Tư Không Nhai ngẩng đầu, nhìn Hồng Niệm ngồi ngay ngắn trên ghế dài.
Hồng Niệm mặc áo đỏ, mắt nhắm nghiền. Thân thể cô vẫn còn đây, nhưng thần niệm đã ở Uổng Tử thành. Nếu bây giờ họ chạy khỏi Thiên Khư các, liệu thần niệm của Hồng Niệm có thể quay về thể xác được không?
"Cô ta khó mà quay lại được." Thiên Khư Các chủ trầm giọng nói, "Quỷ giới chi môn sắp mở, người bên đó không ai sống nổi."
"Để con thử xem." Tư Không Nhai đi tới trước mặt Hồng Niệm, vẽ một lá bùa rồi đặt lên trán cô.
Chỉ thấy Hồng Niệm lập tức mở mắt ra, nhưng đôi mắt trống rỗng, không hồn. Tư Không Nhai cau mày nói: "Là nàng không muốn về hay không thể về? Hồng Niệm cô nương, bây giờ không phải lúc ngang bướng."
Thiên Khư Các chủ đuổi những con kim long trở lại Hỗn Thiên Nghi rồi lấy ra một túi Càn Khôn, đổ tất cả bảo vật vào trong đó, nói: "Đừng để ý tới cô nàng này nữa, nếu có thể trở về thì thần niệm đã trở lại thể xác rồi."
"Không được, cho dù đây là vụ làm ăn cuối cùng của Thiên Khư Các trước khi Ngũ Giới hỗn loạn. Chuyện này vẫn phải hoàn thành." Tư Không Nhai trầm giọng nói, "Đó là nguyên tắc của chúng ta!"
"Ai da, tự khi nào lại bắt đầu nói về nguyên tắc vậy?" Thiên Khư Các chủ mỉa mai.
"Dù sao cũng từng là hoa đào kiếp của con mà." Tư Không Nhai nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hồng Niệm, sau đó xoay người bỏ đi.
Tiêu Thanh ôm kiếm xuất hiện sau lưng Thiên Khư Các chủ, hỏi: "Ngài không ngăn thiếu các chủ à?"
Thiên Khư Các chủ thở dài: "Không ngăn được. Vừa rồi là ta cố ý nói thế thôi. Thời loạn lạc thực sự đã đến, như thủy triều tràn về, không ai trong chúng ta trốn thoát được! Bây giờ nó ra ngoài, là sẽ đi vào thời loạn lạc này."
Tiêu Thanh hơi nhíu mày: "Vậy còn ta? Ta có nên đi vào thời loạn lạc này không?"
"Xưa nay ngươi luôn có lựa chọn của mình." Thiên Khư Các chủ nói nhỏ, "Nhưng mỗi lần lựa chọn, hình như ngươi đều theo chân Nhai Nhi."
"Lão già xảo quyệt." Tiêu Thanh hừ lạnh một tiếng rồi cầm kiếm chạy ra ngoài.
Thiên Khư Các chủ thấy hai người rời khỏi, lắc đầu, giang hai tay ra. Bốn con du long bay ra từ tay áo. Con phía Tây trực tiếp nằm sụp xuống đất bất động. Con phía Đông bay lên bay xuống có vẻ rất bất an. Con phía Nam thong dong trên mặt đất, nhìn về Nam, hết sức bình tĩnh. Thiên Khư Các chủ thì thầm: "Kết giới phía tây đã vỡ, phía đông cố gắng kéo dài. Phía nam, chờ biến chuyển. Còn phía Bắc?"
Con du long phía Bắc bay lên rồi đột ngột bị chém thành hai nửa, rơi xuống dưới đất, biến thành một đống vàng.
Thiên Khư Các chủ giật mình: "Phía Bắc, Thiên Môn đã mở."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Các vị chân tiên trong thiên hạ, đã đắc đạo ngàn năm, sao vẫn không quên được nhân gian này?" Bộ đạo bào của Triệu Chân Nhân phất bới, khoanh tay đứng trước Thiên Môn, cao giọng hỏi.
Thiên Môn từ từ mở ra, nhưng không thấy bóng dáng tiên nhân.
Đột nhiên, có tiếng đáp lại vang vọng:
"Phàm nhân cúng tiên, tiên giả vi tôn, tôn giả vi thượng, nhân gian này bao la, phàm trần mênh mông, há chẳng phải của các tiên nhân sao?"
Triệu Chân Nhân cười khẽ, lắc đầu: "Đã Thái Thượng vong tình, thì không còn vì phàm trần mà động lòng, mở Thiên Môn nhìn xuống nhân gian, không sợ phá hỏng tu hành sao?"
"Ngươi đã Thái Thượng, nhưng đi theo đạo về hữu tình, sao vẫn bị nhốt ở một nơi?" Giọng kia hỏi ngược lại.
Triệu Chân nhân giật mình, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Ai, cần, ngươi, quản."
"Ngu xuẩn mất trí!" Một tiếng quát vang lên, từ trên Thiên Môn bỗng bắn ra một luồng kiếm khí vô thượng, lao thẳng về Triệu Chân Nhân.
Chuyến này Triệu Chân Nhân đến đây không cầm kiếm, thấy kiếm khí đến, chỉ nhẹ nhàng tránh né sang bên là được. Kiếm khí đâm vào ngọn núi tuyết phía sau, khiến lập tức tạo thành tuyết lở. Triệu Chân Nhân thở dài trước cảnh tượng ấy: "Tiên nhân giáng thế, lần nào cũng phải gây náo động lớn như vậy sao?"
"Triệu Trang chủ, ngài rất mạnh." Giọng người sau Thiên Môn có phần tôn kính.
"Triệu Chân Nhân mỉm cười nhạt: "Rồi sao nữa?"
"Nhưng dù ngài mạnh hơn, cũng chỉ có một kiếm. Tiên nhân chúng ta phá cửa đi ra, ngài có thể giết được mấy vị?” Người kia hỏi, "Dù ngài có chém hết cả trăm tiên, cũng đâu được gì?"
"Có thể thế nào. Không thể ra áo. Nhưng cũng xin được thử một lần." Triệu Chân Nhân nhẹ nhàng nhỏ.
"Trang chủ, hôm nay đến đây, sao không cầm kiếm?" Giọng nói kia đột ngột từ xa vọng lại, Triệu Chân Nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sau Thiên Môn đã có một bóng người mơ hồ hiện ra, cùng xuất hiện vừa hắn, còn có vài bóng người như ẩn như hiện sau lưng.
Tiên nhân trong thiên hạ không giống nhân gian, không phải vô số, nhưng mỗi người đều từng gây chấn động đất trời. Vài bóng người liên tiếp xuất hiện, có vẻ như đã chứng minh, tuy các tiên nhân trong thiên hạ vẫn có nhiều người giữ vững bản tâm, không giáng lâm nhân gian, nhưng cũng có một nhóm đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Triệu Chân nhân khẽ nhíu mày: "Muốn kiếm có kiếm, xin theo ý ngài."