Chương 292: Còn có một kiếm
Chương 292: Còn có một kiếm
Chương 292: Còn có một kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hay cho câu xin theo ý ngài." Chỉ thấy người trong Thiên Môn vung tay, một luồng kiếm khí lại bắn ra từ trong Thiên Môn, chỉ trong nháy mắt biến thành hình bóng một thanh đại kiếm vàng óng, chém xuống đầu Triệu Chân nhân.
Lần này kiếm thế mạnh hơn lần trước gấp bội, khiến cả ngọn Côn Luân sơn rung chuyển.
Triệu Chân nhân đột nhiên giơ tay lên, đánh ra một chưởng, chặn đứng thanh đại kiếm kia ở ngoài trăm trượng. Hắn cười nói: "Kiếm thế mạnh thật. Chẳng hay các hạ là vị chân tiên nào trên trời?"
"Chín trăm năm trước, Bắc Đẩu Thông Nguyệt các, nhất kiếm đăng thiên, ngươi đã nghe danh ta chưa?" Người kia hỏi.
"Nói thì oai phong thật, nhưng chín trăm năm trước mới đăng tiên, còn nhỏ hơn ta nhiều đời. Còn tên của ngươi, có lẽ nghe vị bên cạnh biển kia nhắc tới. Nhưng không nhớ rõ." Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng gảy ngón tay, thanh đại kiếm kia tan thành hư vô. "Chỉ là nhất kiếm đăng thiên, mà cũng xứng nói năng trước mặt ta ư?" Nói xong, Triệu Ngọc Chân khẽ niết ngón tay, đầu ngón tay xuất hiện một đoá hoa đào, hắn vung tay lên.
Chỉ thấy đoá hoa đào kia bay lên trời, hóa thành một lưỡi dao nhỏ, lao thẳng vào sau Thiên Môn. Tiếp đó vang lên một tiếng động trầm trầm nặng nề, toàn bộ Thiên Môn rung chuyển mãnh liệt.
Ngay sau đó, một giọng nói càng hùng hậu hơn vang lên: "Triệu trang chủ nói đúng, chỉ là tiểu tiên chín trăm năm trước lên trời, sao có tư cách thử kiếm với ngài."
Nghe giọng nói đó, vẻ mặt Triệu Chân nhân hơi thay đổi: "Ngươi cũng tới?"
"Đúng, ta cũng tới." Người kia cười lớn.
"Nhân gian, thật sự tốt đẹp như vậy sao?" Triệu Chân nhân thở dài.
"Nhân gian, có lẽ cũng chẳng tốt đẹp như thế." Giọng người kia trầm xuống. "Nhưng cánh cửa Thiên Môn này giống như một nhà tù."
"Trên trời quy về trời, dưới đất về dưới đất. Người muốn đăng tiên cần trải qua nhiêu gian khổ, còn tiên nhân cũng có thể tự đọa lạc xuống nhân gian, chỉ có điều phải vào luân hồi trở lại. Thiên Môn không phải ngục tù, mà mỗi sự lựa chọn đều có cái giá phải trả." Triệu Chân nhân đáp, "Nếu Thiên Môn mở ra vĩnh viễn, phàm nhân chỉ là nô lệ cho tiên nhân mà thôi."
"Triệu Chân nhân đâu có bước vào nhân gian, sao lại hiểu nhiều đạo lý của thế gian như vậy." Giọng của người trên trời có phần mỉa mai.
"Ai nói ta không đặt chân vào nhân gian? Ta đã trải qua...rất nhiều nhân gian." Triệu Chân nhân nhẹ nhàng vẫy tay, cả ngọn Côn Luân sơn rung chuyển mãnh liệt.
Chỉ có tòa Đào Hoa sơn trang trên sườn núi vẫn có ánh sáng đỏ lượn lờ, hoa đào nở rộ, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
bên phía Thiên Tế lưu, Càn Khôn Cửu Trần vừa cầm lấy một tách trà, bỗng nhíu mày, tách trà trong tay vỡ vụn, đệ tử bên cạnh kinh hãi nói: "Là Ma chủ đã đến à?"
Càn Khôn Cửu Trần nhìn tách trà, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không phải Ma chủ, Ma chủ không có kiếm khí mạnh như vậy."
Đệ tử ngơ ngác: "Thế thì là ai?"
Càn Khôn Cửu Trần thở dài: "Cũng là bậc Thánh nhân, nhưng có người có thể ngự trị trên tiên nhân."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên Tu La đảo, Đảo Chủ vừa rót rượu cho Sở Sơn Cô, lại bày ra một dĩa cá khô đưa cho hắn. Nhưng vừa đặt dĩa xuống, lại thấy mấy con cá khô đột nhiên dựng đứng lên.
Quỳ thú vừa quay lại, thấy cảnh tượng đó không nhịn được cười phá lên nói: "Hiểm nguy ngay trước mắt mà các ngươi vẫn uống rượu ănt hịt, đến cá chết rồi cũng không chịu nổi."
Đảo chủ kinh hãi: "Đùa gì thế, chỉ là kiếm phong thổi qua khiến cỏ cây hóa binh."
Quỳ thú trầm giọng: "Kiếm phong gì mà thổi tới cả Tu La đảo?"
Sở Sơn Cô nhíu mày: "Có lẽ ta đến nhầm nơi."
Đảo Chủ nhăn mặt: "Ý gì?"
"Ta tin Trang Chủ tự có cách, nhưng tiên nhân vẫn là tiên nhân. Nếu một nhóm tiên cùng đồng thời muốn qua Thiên Môn, cho dù tất cả chúng ta cùng đến, liệu có ngăn nổi không?" Sở Sơn Cô trầm giọng nói.
Đảo Chủ mỉm cười lắc đầu: "Nếu là người khác thì không biết, còn nếu là lão Triệu thì cứ tin tưởng lão ấy đi."
"Sư phụ từng nói Triệu Trang chủ là người mạnh nhất mà người từng gặp." Sở Sơn Cô nói nhỏ, "Đảo chủ nghĩ sao?"
"Không, ta mới là người mạnh nhất." Đảo Chủ nói thầm, "Nhưng lão Triệu có quyết tâm hơn ta."
"Ý gì vậy?" Sở Sơn Cô hỏi.
"Ý này đây." Đảo Chủ giang tay ra, cảm nhận một luồng kiếm phong lướt qua lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu lên, thấy lòng bàn tay có thêm một vết trắng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong núi Côn Lôn, thân thể Triệu Chân nhân từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung của ngọn núi tuyết. Gió lạnh của sơn cốc hóa thành vô số kiếm khí sắc bén, nhanh chóng bao quanh hắn.
Sau Thiên Môn, Kiếm Tiên trên trời thấy vậy, trầm giọng nói: "Triệu Chân nhân, ngươi đã canh gác Thiên Môn cả ngàn năm rồi, đủ để chứng tỏ cho nhân gian rồi. Vì sao hôm nay ngươi lại muốn tử chiến ở đây?"
"Ta không cần chứng tỏ điều gì với nhân gian, ta sinh ra trong mộng, không cha không mẹ, bị vây khốn nơi Côn Luân, chưa từng đặt chân tới nhân gian. Chỉ có vài người bạn, uống vài chén rượu với kẻ ở trong núi ra, người đánh cá, tên bắt quỷ. Do bọn họ cầu khẩn, ta mới trông nom Thiên Môn." Triệu Chân nhân nhẹ nhàng giơ tay, kiếm khí hóa thành gió lạnh gào thét, như có một con rồng khổng lồ ẩn núp trong núi Côn Luân đang gầm thét, "Nhân gian chẳng mắc nợ gì ta, ta cũng không thẹn với nhân gian. Chỉ vì bạn cũ thỉnh cầu, không dám bỏ mặc."
"Một lời thỉnh cầu, có cần liều chết không?" Kiếm Tiên hỏi.
"Ta sẽ không chết, ta đến đây chỉ để gặp lại nàng. Nàng chưa lên núi, sao ta lại chết được. Ta sẽ ở đây chờ nàng. Chỉ có điều..." Triệu Chân nhân nói xong cúi đầu mỉm cười.
"Chỉ có điều làm sao?" Kiếm Tiên hỏi trầm.
"Phiền các ngươi cùng ta đợi nàng!" Triệu Chân nhân giơ tay lên trời, muôn vàn kiếm khí hóa thành băng long, lao thẳng lên Thiên Môn.
Kiếm Tiên kia thấy kiếm khí cuồn cuộn, không dám đón đỡ trực diện, gầm lên: "Bày trận!" Sau Thiên Môn, những bóng người mơ hồ rút trường kiếm bên hông, một kiếm của Kiếm Tiên có thể trảm trời đất, mà có thể khiến một loạt Kiếm Tiên đồng thời rút kiếm, rốt cuộc kiếm thế của Triệu Chân nhân mạnh đến mức nào?
Kiếm Tiên thì thầm: "Không dốc hết sức, sao có thể xuất kiếm trảm thiên?"
"Đã nói ta sẽ không chết." Chỉ thấy băng long nhảy vào Thiên Môn, gặp phải kiếm khí các Kiếm Tiên là vỡ ra từng mảnh, Triệu Chân nhân vẫn rất bình tĩnh. Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi chỉ về phương xa.
Xa xa vang lên một tiếng "Ầm", chỉ thấy một vật từ trong tuyết băng phóng ra, lao về phía Triệu Chân nhân.
Khắc chế sau, hình dạng vật thể dần rõ ràng, là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm màu trắng bạc, thân kiếm dài và rộng
Lưỡi kiếm sắc lạnh như sương giá.
Triệu Chân nhân một tay nắm chặt lấy kiếm, ngửa mặt lên trời, nói nhỏ: "Lần này, để ta thử một lần kiếm pháp của nàng."
Sau Thiên Môn, Kiếm Tiên xuất kiếm chặt nát thân băng long, cúi xuống hô lớn: "Triệu Trang Chủ, hắn còn có..."
Nhưng chưa dứt lời, Triệu Chân nhân đã nhảy tới trước Thiên Môn, cắm thanh trường kiếm trong tay lên Thiên Môn, rồi nhoẻn miệng cười.
"Ta còn có một kiếm."