Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293: Lại Ngăn Thiên Môn

Chương 293: Lại ngăn Thiên Môn Chương 293: Lại ngăn Thiên Môn

Chương 293: Lại ngăn Thiên Môn

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi Triệu chân nhân cắm thanh trường kiếm lên trên Thiên môn, chỉ thấy một làn sương giá lập tức lan tràn ra từ chuôi kiếm, chẳng bao lâu sau một mặt băng kính đã chắn ngay cửa Thiên môn.

Phía sau Thiên môn, vị Kiếm Tiên kia cũng đâm mạnh thanh trường kiếm trong tay vào trong lớp băng kính, trầm giọng hỏi: "Triệu chân nhân, dùng cách này để khiến chúng ta không thể xuống trần gian, có đáng giá chăng?"

Triệu chân nhân cười nói: "Ngươi đã thành tiên, sao cứ luôn miệng hỏi vấn đề nhàm chán đáng hay không đáng như vậy?"

Sau khi tấm băng kính xuất hiện, khí băng sương lại càng dữ dội. Nó nhanh chóng bao phủ toàn bộ Thiên môn, sau đó tiếp tục lan ra bên ngoài, ngoại trừ những vật chết dọc đường, thậm chí cả gió lạnh gào thét cũng bị đóng băng. Một nhát kiếm kèm theo hàn khí dường như muốn đóng băng cả Thiên môn, cùng với toàn bộ Côn Lôn.

“Ai cũng nói kiếm pháp của Triệu Chân nhân là ấm áp nhất nhân gian, , có thể khiến cả dãy Côn Lôn tuyết phủ ngàn năm cũng có hoa đào nở rộ khắp nơi, nhưng không ngờ kiếm khí của ngươi cũng có thể giá lạnh đến thế.” Vị tiên nhân đằng sau tấm băng kính muốn rút kiếm, nhưng đã quá muộn, hắn chỉ thấy băng giá bò lên từ chuôi kiếm, nhanh chóng nuốt chửng cả cánh tay.

Triệu Chân nhân vẫn mỉm cười nói: "Ấm áp tột cùng, lạnh giá tột cùng, đều cùng một nguyên lý. Có những thứ, khi đạt tới cực hạn, sẽ đảo ngược lại."

"Ngươi muốn chiến sự nhân gian không liên quan gì đến Tiên môn, đợi bọn họ giải quyết xong tai họa rồi quay lại cứu ngươi, lại phong ấn Thiên môn?" Kiếm Tiên hỏi.

"Ta không cần bọn họ đến, ta chỉ cần nàng tới." Triệu chân nhân vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng nụ cười hơi cứng ngắc, bởi vì băng giá đã bao trùm toàn bộ thân hình hắn, khiến lông mày cũng phủ một lớp sương trắng.

"Lại nói những lời khó hiểu nữa rồi." Kiếm Tiên nói câu cuối cùng, sau đó thân thể hoàn toàn bị băng tuyết ngưng đọng. Mấy bóng người phía sau né tránh kịp thời, không bị đóng băng theo.

Triệu Chân nhân cố nói nốt mấy chữ cuối cùng: "Ngươi không hiểu..."

Chung quy hắn cũng bị đóng băng, chỉ có điều nụ cười vẫn lưu lại trên gương mặt.

Cuối cùng, cả dãy Côn Lôn, kể cả Thiên môn đang mở, đều bị băng tuyết ngưng đọng. Gió lạnh cũng không thể thổi qua. Thiên môn một lần nữa chìm trong tĩnh lặng.

Đây là một dạng phong ấn khác, mặc dù không vững chắc không gì phá nổi như kết giới của các Thánh nhân xưa, nhưng chí ít cũng đủ ngăn các vị tiên nhân trên trời xuống tạm thời không thể xuống cõi người.

Chỉ riêng sơn trang trên sườn núi vẫn không bị ảnh hưởng gì, cây hoa đào bị gió lạnh thổi qua, chỉ nhẹ nhàng lay động một cái. Vài cánh hoa rụng xuống đất, thanh kiếm gỗ đào trồi tỏa ra ánh đỏ ấm áp.

Bên phía Thiên Tế lưu trời, Càn Khôn Cửu Trần bỗng thuấn thân rời khỏi.

Đồ đệ kinh ngạc: "Sư phụ, ngài định ra tay rồi à?"

Nhưng khoảnh khắc khắc sau, một cơn gió thổi tới, Càn Khôn Cửu Trần đã quay trở lại bên cạnh hắn. Ông giũ áo cho tuyết rơi xuống, lắc đầu: "Lạnh quá!"

Đồ đệ hỏi: "Sư phụ, ngài đi đâu vậy?"

Càn Khôn Cửu Trần đáp: "Đến Côn Lôn, xem thử Thiên môn."

Đồ đệ sửng sốt: "Thiên môn, các tiên nhân cũng muốn hạ phàm à?"

"Không, bị chặn lại rồi." Càn Khôn Cửu Trần cảm khái: "So với người đó, chút tu vi của ta, mà cũng xứng làm Thánh nhân?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên Tu La đảo, Đảo chủ kéo vạt áo lại, nhẹ giọng nói:

"Cảm nhận được chưa? Lạnh thấy rõ."

Sở Sơn Cô duỗi ngón tay đặt lên tảng đá, sau đó nhắm mắt cảm nhận tình hình phương Bắc.

"Không cần cảm nhận nữa, trận pháp phong ấn Thiên Môn mà sư phụ ngươi dựng lên đã bị phá, nhưng lão Triệu dùng một cách cực kỳ quỷ dị để tạm thời che lấp lại. Than ôi, trời đất này rách nát như vậy, may mà còn có lão Triệu vá víu tu bổ lại đó." Đảo chủ uống một hớp rượu, cảm khái nói.

Quỳ thú gằn giọng: "Đừng có lúc nào cũng ra vẻ không liên quan đến mình. Một mình người ta đã chặn đứng Thiên Môn, mà ngươi tự xưng lợi hại hơn hắn, đừng đến lúc đó lại mất mặt.”

Sở Sơn Cô cảm nhận tình hình phương bắc, rụt tay lại, thở dài: "Tình thế không ổn."

Đảo chủ vẫy tay: "Nào có gì không ổn. Chỉ cần không chết, mọi thứ ổn cả, phải không? Lão Triệu tự đóng băng để đổi lấy tiên nhân không tham chiến, không có chuyện nào tốt hơn. Hơn nữa, ta có cách giúp lão Triệu thoát băng đúng lúc. Đợi tới khi hắn tham chiến, số một thiên hạ ta đây liên thủ cùng gần như số một thiên hạ là hắn, lũ yêu ma quỷ quái Tu La giới chắc chắn không phải đối thủ."

Quỳ thú trầm ngâm trong chốc lát nhưng không biết đáp lại thế nào, đành phải gật đầu: "Ừm."

Nhưng Sở Sơn Cô nghe xong hai mắt lại sáng bừng lên : "Đảo chủ có cách giúp trang chủ thoát khỏi tình trạng đóng băng ấy sao?"

"Có nhiều cách lắm, chỉ đợi người có duyên.” Đảo chủ uống một hớp rượu, đáp: “Tiếc rằng cả hai ta đều không phải. Giả sử lúc đó ta cầm kiếm lên Côn Luân, một kiếm tan băng, ngươi đoán trang chủ mở mắt ra sẽ nói gì?"

Sở Sơn Cô hỏi: "Sẽ nói gì?"

“Hắn sẽ nói.” Đảo chủ chậm rãi đáp: "Cút đi."

Sở Sơn Cô xua tay: "Đảo chủ à, nhân gian sắp bị hủy diệt rồi, ngươi có thể nghiêm túc được không?"

Đảo chủ gõ ngón tay lên bàn: "Ta rất nghiêm túc. Nếu bên Tu La giới tấn công tới, những vị Thánh nhân còn lại ở nhân gian không thể thiếu một ai."

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong Vạn Kiếm sơn, Kiếm tướng quân bỗng dưng ngừng động tác, chỉ còn mấy thanh pháp kiếm bay quanh người đỡ lấy phi kiếm đánh tới. Nhưng thiếu đi tầng bảo vệ của hắn, rất nhiều phi kiếm ào trút xuống làm bị thương mấy binh sĩ Ma tộc. Long tướng quân điều khiển bộ xương rồng bay lại gần, hô: "Tiểu Kiếm, ngươi làm trò gì thế?"

Một luồng kiếm khí lạnh thấu xương vừa quét qua phương Bắc.” Kiếm tướng quân gảt ngón tay lên thanh kiếm bên cạnh: "Kiếm khí rất giá lạnh. Có phải của đồ đệ ta không nhỉ?"

Long tướng quân nghi hoặc: "Ngươi nhận đồ đệ lúc nào?"

Kiếm tướng quân lắc đầu: "Không thể nào. Cho dù đồ đệ của ta có tài giỏi đến đâu chăng nữa cũng không thể đạt tới trình độ này. Hơn nữa nó đang phải ở phía nam mới phải. Người ở phương bắc kia là - Đào Hoa Trang chủ?"

Long tướng quân vung tay chém bay mấy thanh phi kiếm, nói khó chịu: "Rốt cuộc ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy?"

Kiếm Tướng Quân thở dài, vẫn lầm bầm lầu bầu: "Đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến."

"Câm miệng!” Long Tướng Quân xuất quyền đánh bay một thanh phi kiếm hộ thể: “Tập trung giết địch đi!"

Bấy giờ Kiếm tướng quân mới tỉnh ngộ: "Được rồi, thoát khỏi đây trước đã!"
Bình Luận (0)
Comment