Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294: Thiên Tai

Chương 294: Thiên tai Chương 294: Thiên tai

Chương 294: Thiên tai

Nam Dạ, Thần Đô thành.

Khắp thành vang vọng tiếng ngâm nga của các thánh đồ.

Quan Bạch Phụ tung người nhảy một cái, đứng trên Long Tê các cao nhất trong hoàng cung, nhắm mắt lại, dường như đang hưởng thụ tiếng ngâm nga vang khắp thành trong thời khắc này.

Chu Hỉ thở dài, giơ tay phải lên, một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm từ xa lao tới, rơi vào tay hắn. Hắn trầm giọng nói: "Xem ra chiến đấu vẫn chưa kết thúc."

"Không chỉ chưa kết thúc." Kim Phượng Hàm ngồi xuống, giơ hai ngón tay chụp lấy một thanh phi kiếm bay tới trước mặt, "Có lẽ còn tồi tệ hơn."

"Tin tức từ Chính Khí Minh gửi đến à?" Chu Hỉ hỏi.

"Đúng vậy. Hơn nữa còn là mật thư. Nếu không có chuyện cực kỳ nghiêm trọng, Minh chủ sẽ không gửi mật thư cho ta. Hơn nữa, nơi gửi mật thư rất kỳ lạ." Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng sờ lên hoa văn trên chuôi phi kiếm, "Từ Vạn Kiếm núi."

"Quả nhiên." Chu Hỉ trầm giọng: "Mục tiêu của Quan Bạch Phụ vốn không phải Thần Đô thành, hắn đang nhắm vào Ngũ Giới. Đúng là điên rồ."

"Chờ đã." Kim Phượng Hàm đặt thanh phi kiếm lên trán của mình, rồi từ từ đâm xuyên vào. Theo động tác của Kim Phượng Hàm, phi kiếm kia biến thành luồng sáng vàng kim rồi nhanh chóng tan biến.

Chu Hỉ bừng tỉnh: "Hóa ra đây chính là mật kiếm truyền âm của Chính Khí minh."

Kim Phượng Hàm bỗng mở mắt, nét mặt càng thêm nghiêm trọng. Hắn nói: "Kết giới Ngũ Giới đã bị phá, đại quân Ma tộc đã xâm lấn. Các nơi khác cũng dữ nhiều lành ít. Hiện tại Minh chủ đang dẫn một nhóm người tu hành cùng Bắc Thần Thánh giáo ngăn chặn đại quân Ma tộc."

"Kết giới Ngũ Giới thật sự bị phá." Chu Hỉ lẩm bẩm: "Ta phát động trận Chí Dương ở đây, chẳng lẽ trận Chí Âm, Chí Tà, Chí Ác, Chí Thánh cũng đồng thời khởi động? Vì ngày hôm nay, đúng là Quan Bạch Phụ đã chuẩn bị hàng trăm năm!"

Đoạn Ngôn bên cạnh nghe vậy, nghi hoặc hỏi: "Điện hạ nói vậy là có ý gì?"

"Muốn phá bỏ Ngũ Phương kết giới, những trận pháp này phải khởi động đồng thời. Bởi lẽ năm xưa, Sơn chủ và sư phụ ta cùng dựng nên trận pháp này, trong đó quan trọng nhất là trận pháp mượn thiên địa nguyên khí tạo thành một loại cân bằng không thể phá vỡ. Một khi năm trận pháp cùng mở, nguyên khí sẽ hỗn loạn, mấy đại trận sẽ không đỡ nổi." Chu Hỉ nắm chặt chuôi kiếm, "Lại trúng kế của Quan Bạch Phụ rồi, đúng là không thể tha thứ được!"

Tiểu Thập Nhất liền nói: "Điện hạ không thể nói vậy được, nếu không nhờ Thiên Long trận của ngài, chắc không đỡ nổi Kim Ô, Thần Đô thành cũng bị san bằng từ lâu rồi."

Ngọa Hổ ở bên cạnh cau mày: "Tiểu Thập Nhất, ngươi biết ăn nói lúc nào vậy?"

"Vậy các ngươi có thể nói cho ta biết, hắn đang làm gì đó?" Chu Hỉ nhìn Quan Bạch Phụ đứng trên cao, say sưa ngâm nga, âm u hỏi: “Chúc mừng thắng lợi bản thân, hay là...”

Kim Phượng Hàm hít một hơi thật sâu, nắm chặt kim kiếm trong tay, đứng dậy: "Không cần suy nghĩ, vì trận chiến trong thành vẫn chưa kết thúc."

Đột ngột, tiếng ngâm nga dừng lại, toàn thành im lặng.

Một sự im lặng kỳ lạ.

Chu Hỉ có thể nghe rõ từng tiếng hít thở của mọi người.

"Động thủ!" Chu Hỉ hét lớn, rút kiếm về phía tới Quan Bạch Phụ. Kim Phượng Hàm cũng xuất kích.

Nhưng hai người vừa dùng toàn lực, thời khắc này rút kiếm hoàn toàn là cung đã hết đà.. Một luồng sáng trắng lướt qua, Thánh sứ Thần Khởi hiện thân trước mặt, giơ tay tạo một lá chắn ánh sáng, ngăn cản kiếm của hai người.

Đám người Đoạn Ngôn nhìn nhau, sau đó Đoạn Ngôn vung tay. Vô số sợi tóc bạc bắn ra từ mặt đất, tấn công về phía Thần Khởi. Ngọa Hổ và Tiểu Thập Nhất cũng đồng thời ra tay.

Ngay thời khắc này, cuối cùng Quan Bạch Phụ cũng mở mắt ra, hắn giơ tay về phía mặt trời cuối cùng trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Rơi!"

Tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, cứ như tiếng "Rơi” ấy vang lên trong đầu bọn họ.

Kim Phượng Hàm kinh hô: "Còn có thể rơi xuống nữa sao? Không phải Kim Ô đã rơi hết rồi à? Cái trên trời kia, là mặt trời thật cơ mà!"

Chu Hỉ ngẩng đầu nhìn thái chương trên không trung, chậm rãi nói: "Có thể rơi được. Nhưng đây không phải là Kim Ô chi trận."

Quan Bạch Phụ hạ tay xuống, cúi đầu nhìn cả Thần Đô thành: "Trụy Nhật chi chuật, muôn vật quy không."

Nhiệt độ Thần Đô thành đột nhiên tăng vọt, mọi người ngước nhìn mặt trời trên không trung đột ngột rơi xuống, ánh sáng chói chang gấp hàng ngàn lần những con Kim Ô lúc vừa rồi.

Chu Hỉ cầm thanh kiếm màu đỏ hạ xuống đất, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mặt trời đang rơi kia, không chịu nhắm mắt lại. Cả đời hắn đã trải qua vô số cảnh tượng kinh hoàng, cho dù trên chiến trường hay trong Thần Đô thành, hay trong Tư Vô nhai đầy rẫu dị tượng kia, đều chưa từng cảm thấy sợ hãi. Nhưng lúc này đối mặt với Trụy Nhật chi thuật, lần đầu tiên trong lòng hắn dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Giấc mộng Nhân Hoàng thống nhất thiên hạ, cuối cùng phải dừng lại ở giây phút này sao?

Theo mặt trời rơi càng lúc càng gần, rốt cuộc Chu Hỉ vẫn nhắm mắt lại, nhưng ánh sáng chói chang của nó không thể lẩn tránh chỉ bằng cách nhắm mắt. Sau ánh sáng rực rỡ ấy là cái lạnh thấu xương và bóng tối vô tận.

Trời đất trở về hư vô.

Tất cả im lặng.

Mình đã chết rồi sao?

Chu Hỉ đưa tay sờ hai mắt, thấy tay ướt đẫm. Xem ra hai mắt mình đã bị ánh sáng mặt trời đốt mù trước khi nó rơi xuống đất. Chu Hỉ bỗng cười phá lên: "Ha ha ha ha ha ha. Ta nói ta sẽ thống nhất Bắc Thần và Nam Dạ, đưa tất cả mọi người trong thiên hạ về chung một quốc gia. Nhưng bá nghiệp còn chưa thành, ta đã phải chết ở Thần Đô thành này rồi sao. Đúng là nực cười, nực cười!"

Xung quanh im phăng phắc, cho dù Chu Hỉ to tiếng cũng chẳng ai đáp lại, ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy tiếng động nào.

"Năm giác quan đều mất rồi." Chu Hỉ nhẹ nhàng lắc đầu. "Năm giác quan mất hết, thiên tai đã đến, Thần Đô thành sụp đổ, thiên hạ hỗn loạn. Quả thật là tuyệt cảnh, tuyệt cảnh. Nhưng mà, Quan Bạch Phụ, ngươi đã sai rồi..."

Trong bóng tối, hình như có ánh sáng lướt qua.

"Chu Hỉ Ta, cả cuộc đời này chưa bao giờ tuyệt vọng. Cảm xúc vừa rồi chỉ là thử thách. Bởi vì ta tin chắc ta sẽ không bao giờ thất bại. Nếu ta thua, đó chỉ là chuyện chưa kết thúc." Chu Hỉ giận dữ quát lên, vung kiếm: "Ngươi không thể dùng Trụy Nhật chi thuật, đây chỉ là ảo thuật che mắt. Ta sẽ xuất một kiếm chém tan bóng tối hư vô này!"

Chu Hỉ vung kiếm, một luồng sáng đỏ rực lóe lên, màn đêm tăm tối thật sự bị xé toang.

Bên ngoài Thần Đô thành, hai bóng người đang bay vút đi.

Thần Khởi quay đầu nhìn thành phố, trầm ngâm nói: "Hoàng trưởng tử Chu Hỉ, quả thực là nhân vật đáng sợ.“

"Hắn đoán đúng, đây không phải Trụy Nhật thuật mà là Thiên Tai thuật. Nó sẽ kích thích nỗi tuyệt vọng trong lòng mọi người, khiến họ tự sát trong tuyệt vọng." Quan Bạch Phụ chậm rãi nói: "Tâm chí của kẻ này vững như bàn thạch, sau này sẽ là đại địch."
Bình Luận (0)
Comment