Chương 295: Chuẩn bị rời thành
Chương 295: Chuẩn bị rời thành
Chương 295: Chuẩn bị rời thành
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Uổng Tử thành.
Quỷ Vương nằm trên mặt đất, lực lượng oan hồn trên người gần như đã bị phong ấn hoàn toàn.
Đỗ Tử Nhân, Kê Khang cùng Dương Vân bỗng đồng loạt quỳ một gối xuống đất, một tay úp lên trước ngực, một tay chống đất, miệng nói lẩm bẩm: "Thân kí tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng."
Quỷ Vương há miệng cười mỉa mai: "Khán Dần Thành chủ, ngươi có thể áp chế ta ngàn năm, nhưng sau ngàn năm, oán lực của ta sẽ càng mạnh mẽ."
"Ngàn năm, tự nhiên có cách xử lý của ngàn năm sau." Khán Dần Thành chủ đáp, giọng điệu vẫn bình thản không chút xao động.
"Ngũ giới sắp hỗn loạn, mong các ngươi có thể sống sót đến ngày ta quay lại nhân gian." Quỷ Vương nhắm mắt lại, trên thanh Hoàng Tuyền kiếm lóe lên một luồng hồng quang, tiếp đó đâm xuống. Thân thể Quỷ Vương lập tức biến thành ánh sáng trắng, bồng bềnh quanh thanh Hoàng Tuyền rồi bị luồng sáng đỏ trên kiếm hấp thu toàn bộ.
Xa xa, đám người Hải Thanh Mạc thấy vậy, cuối cùng cũng mỉm cười. Hải Thanh Mạc hỏi Tích Quy: "Mẹ, chúng ta đã thắng chưa?"
Tích Quy đáp: "Có lẽ thế. Mà con nhìn bọn họ kìa..." Cô nhướng mày về phía mấy vị Quỷ soái.
Ba Quỷ soái đã đứng dậy, mỗi người vẽ một ấn chú dưới chân rồi nhẹ nhàng điểm mũi chân, biến thành bóng đen chạy trốn khỏi nơi này.
"Bỏ chạy à?" Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói:
"Bỏ chạy. Sẽ lang thang trong Địa phủ như những cô hồn dã quỷ. Nhưng việc đó là trách nhiệm của mấy Diêm Vương Địa phủ, không liên quan tới chúng ta."Tích Quy đáp:
Lời vừa dứt, thanh Hoàng Tuyền kiếm cắm trên mặt đất bỗng rung lên dữ dội, tiếng khóc than kêu rên vang lên hết đợt này đến đợt khác, tựa như sấm sét phát ra từ trên thanh Hoàng Tuyền kiếm.
"Vẫn chưa từ bỏ à?" Hải Thanh Thiên nghỉ ngơi đã lâu, lúc này đã tích tụ được đôi chút kiếm lực, định rút kiếm tiến lên.
"Đừng nóng vội.”Hồng Niệm ngăn lại: “Lần này không cảm nhận được nơi đó có sát ý gì cả."
Tích Quy cười nói: "Tiểu huynh đệ à, ngươi được truyền thừa Kim Cương kiếm ý, giờ phút này chớ nên rút kiếm. Những oan hồn bị nhốt trong thân Quỷ Vương khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thoát thân, nếu ngươi rút kiếm, những oan hồn đó sợ Kim Cương chi lực, sẽ không dám cử động."
“Hóa ra là thế.” Hải Thanh Thiên vội vàng thu kiếm, lùi lại một bước.
Hải Thanh Mạc cảm khái nói: "Lục gia có nói trong đó có các sư huynh đệ đồng môn của hắn."
"Phải rồi, bị giam cầm trăm năm, cũng đến lúc hồn về quê cũ." Tích Quy nói.
Theo những oan hồn đó rời đi, một cơn cuồng phong thổi qua sân, cuốn bay hết những quỷ binh còn nằm dưới đất, biến chúng thành bụi. Sau khi bụi tan lại có một loạt u hồn theo gió bay đi.
Đột nhiên, trời đất rung chuyển, những vách núi xa xa bắt đầu sụp đổ.
Bọn Hải Thanh Mạc không đề phòng, bị động đất làm cho loạng choạng, suýt ngã nhào. Nam Môn Thư An cầm trong tay một cái đĩa nhỏ, hai con cá Âm Dương trên đó bơi đi bơi lại. Cô trầm giọng nói: "Không tốt rồi, Uổng Tử thành sắp sập rồi."
"Thanh Mạc, con đưa mọi người ra ngoài đi." Tích Quy nhìn Vô Thường huynh đệ, "Các ngươi hỗ trợ bảo vệ."
"Đến đây!" Hắc Vô Thường đáp, sau đó chỉ thấy Vô Thường huynh đệ cầm lưỡi hái tung người nhảy lên, hai người nối lưỡi hái lại với nhau rồi kéo dài xích sắt vòng xung quanh, bảo vệ mọi người.
“Hiểu rồi.” Hải Thanh Mạc hít sâu một hơi, vung tay lên, chỉ thấy khe hở nơi thanh Hoàng Tuyền kiếm vừa rơi xuống biến mất. Sau đó gã cậu vận sức đập tay xuống đất: "Thông U chi thuật, lên!" Nói xong, Hải Thanh Mạc trực tiếp phun ra một ngụm máu đen. Tuy đã dung hợp lực lượng của Lục Lang nhưng hai lần liên tiếp vận dụng Thông U chi thuật trong thời gian ngắn, vẫn vượt quá sức chịu đựng của thân thể.
"Nhị ca, không sao chứ?" Hải Thanh Thiên vội đặt bàn tay lên, truyền niệm lực cho Hải Thanh Mạc:
Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Không sao. Có thể chịu đựng được. Chưởng môn sư muội, từ nãy giờ muội vẫn im lặng không nói một lời, đang nghĩ gì thế?"
Lý Đào Hoa đáp: "Không có gì, chỉ là trong lòng hơi day dứt."
Hải Thanh Mạc quay đầu liếc nhìn, bắt đầu suy đoán: "Hay là trong số oan hồn kia có người quen của muội?"
Lý Đào Hoa giật mình, nghĩ tới "sư phụ" tây chinh trảm yêu, khẽ nhíu mày nói: "Có lẽ."
"Vậy hắn cũng được an giấc ngàn thu rồi rồi. Các ngươi đừng ngây ra nữa, mau chạy khỏi đây đi, ta chịu không được lâu đâu!" Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói.
Lý Đào Hoa gật đầu, siết chặt thanh kiếm trong tay, tung người nhảy xuống hố đen. Giây lát sau cô đã nhảy tới bên Hoàng Tuyền, vừa vặn rơi xuống ngay cạnh Khán Dần Thành chủ. Lúc này Thành chủ ngồi kết già, hắc khí lưu chuyển quanh người, khuôn mặt càng tái nhợt hơn bao giờ hết. Thấy Lý Đào Hoa, hắn gật đầu: "Trở về bình an là tốt rồi."
Giờ phút này Lý Đào Hoa cảm nhận được một khí tức trước đây chưa từng có trên người Thành chủ. Khí tức ấy khiến Thành chủ càng giống một “con người”. Cô cũng lập tức hành lễ: "Nhờ ơn Thành chủ giúp đỡ."
Sau đó, Nam Môn Thư An và Hải Thanh Thiên cũng nhảy xuống. Nam Môn Thư An vỗ ngực: “Đúng là quá kinh khủng, suýt chút nữa chết trong đó rồi."
Hải Thanh Thiên cũng lau mồ hôi trên trán: "Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, thật chẳng khác nào một giấc mơ."
Trong Uổng Tử thành, Hồng Niệm định bước xuống Thông U chi thuật kia, nhưng chưa chạm xuống đến nơi đã cảm thấy choáng váng, phải rụt chân lại.
"Sao thế?" Hải Thanh Mạc hỏi.
Hắc Vô Thường bên cạnh lên tiếng: "Cô nương không phải thể xác mà là linh hồn vào Quỷ giới này. Từ dương vào âm có cách nhưng từ âm về dương lại khó. Hay là cô nương đừng về nữa, cứ đi theo hai Hoàng đế chúng ta đi, dọc đường Hoàng Tuyền có bầu bạn, sẽ không cô đơn."
Tích Quy nổi giận quát: "Im miệng!"
Hắc Vô Thường cười toét miệng: "Quá là hung dữ!"
Tích Quy hỏi Hồng Niệm: "Con thật sự là hồn phách xuất thể à?"
Hồng Niệm gật đầu: "Ta xuất thân tướng môn, muốn lẻn vào đây thì chỉ có thể làm như thế, nếu không vừa vào thành, tu sĩ Quỷ đạo trong thành sẽ phát hiện ra ta ngay."
Tích Quy gật đầu: "Ra là vậy. Hồn phách xuất thể, nguy hiểm lắm thay, con vì con trai ta mà liều mình đến thế..."
Hải Thanh Mạc vội nói: "Mẹ à, người ta chưa nói vì con mà, mẹ đừng suy diễn lung tung."
Hồng Niệm trầm giọng nói: "Ngày đó vì cứu ta mà hắn xông vào Thần Đô thành, nay ta vào Khán Dần thành cứu hắn, cũng là chuyện phải làm."
"Đâu có nhiều chuyện phải làm đến thế, chỉ cần tự nguyện là được."
Sau đó Tích Quy đặt tay lên đỉnh đầu Hồng Niệm: "Nín thở, ngưng thần!"