Chương 296: Kết thúc cũng là khởi đầu
Chương 296: Kết thúc cũng là khởi đầu
Chương 296: Kết thúc cũng là khởi đầu
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Niệm làm theo lời Tích Quy, nín thở ngưng thần. Ngay sau đó cô cảm nhận được một luồng nước ấm áp từ đỉnh đầu chảy xuống, khí lạnh trong người lập tức bị xua tan. Tích Quy nói: "Yên tâm hạ xuống Khán Dần thành đi. Tìm người đưa con vào, nhờ họ đưa con ra. Không đúng, nên để con trai ta đi cùng con mới đúng."
Hồng Niệm lại thử bước xuống lối ra của Thông U chi trận, đúng là cảm giác choáng váng vừa rồi đã biến mất. Cô nói với Tích Quy: "Cám ơn tiền bối."
Tích Quy mím môi: "Cũng gọi ta là mẹ đi!"
Hồng Niệm nhìn nữ nhân trạc tuổi mình, bất đắc dĩ bĩu môi nói: "Chẳng trách năm xưa có nhiều người thích tiền bối như vậy."
Tích Quy hỏi: "Ý là sao?"
Hồng Niệm cười đáp: "Bởi vì trẻ tuổi xinh đẹp, lại rất thú vị mà."
Tích Quy nói: "Con cũng rất thú vị, rất và xinh đẹp."
Hồng Niệm lắc đầu: "Ta không có gì thú vị, các sư huynh bảo ta quá cứng nhắc."
Tích Quy nói: "Đại mỹ nhân không ăn dầu muối, chẳng lẽ không có chỗ thú vị khác sao?"
“Này!” Hải Thanh Mạc bỗng hét lên: "Mẹ, đừng nói chuyện phiếm nữa. Con sắp kiệt sức rồi. Hồng Niệm cô nương, mau đi đi!"
Hồng Niệm không nói thêm gì, bước chân vào trận Thông U. Cô nhanh chóng rơi xuống bên cạnh Thành chủ. Thành chủ quay đầu nhìn cô một cái, cô cũng nhìn thành chủ một cái.
Thành chủ lạnh lùng nói: "Về nguyên tắc thì cô là kẻ xâm nhập, còn là kẻ có thể gây tổn hại cho người tu hành quỷ đạo của Khán Dần thành."
Hồng Niệm gật đầu: "Cái này..."
"Sao còn chưa chạy?” Thành chủ bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ còn muốn ta ra tay?"
"Cáo từ.” Hồng Niệm chắp tay, nói với Hải Thanh Thiên: “Nhờ nói với Nhị ca của ngươi, chúng ta sẽ gặp lại ở Thần Đô thành."
Nói xong, cô biến thành một vệt sáng đỏ lướt qua, nhanh chóng bay thẳng về phía Tân Nhạc lâu. Bọn họ đã đưa cô vào, thì cũng phải đưa cô ra mới đúng.
Trong Uổng Tử thành, Vương Chân Nhân, Ninh Thái Thần và con rối đế vương vẫn đứng sau lưng Tích Quy. Tích Quy vỗ vai Hải Thanh Mạc, truyền hết nội lực còn lại vào người Giám Sát viện: "Con trai, cố chịu thêm chút nữa, còn dở đôi lời."
Ninh Thái Thần cũng đang nhìn những oan hồn rời đi, tìm bóng dáng quen thuộc của mình. Giờ phút này hắn quay lại, cười nói: "Ta phải tới gặp Thành chủ chịu phạt."
Tích Quy đáp: "Ở đây ngươi cũng có công, cân bằng công tội, Thành chủ sẽ không trừng phạt đâu."
Ninh Thái Thần nói: "Ta sẽ tự giam mình ba mươi năm trong Phong Quỷ tháp để đền đáp ân sư." Sau đó hắn bước vào Thông U chi trận, chỉ còn lại Vương Chân Nhân và con rối đế vương.
Tích Quy hỏi: "Còn ngươi, Chân Nhân, ngươi định quay lại nhân gian sao? Tu luyện lại, tìm cơ hội lên Thái Thượng?"
Vương Chân Nhân lắc đầu thở dài: "Chìm đắm trong Quỷ đạo lâu như vậy, e là không thể lên Thái Thượng được."
Tích Quy hỏi: "Vậy phải làm sao? Nhờ vả thành chủ, tiến bộ thêm chút nữa rồi làm Diêm Vương?"
Vương Chân Nhân nói: "Con người sau khi chết mới có thể trở thành Quỷ Tiên, ta đã là u hồn, chỉ có thể tiếp tục lẫn lộn trong Hoàng Tuyền. Làm Diêm Vương ư? Nực cười, mấy tên Diêm Vương kia làm sao mà so với ta được. Ta nghĩ, ta nên đi làm Quỷ Vương thôi." Vương Chân Nhân xuay người, chiếc áo đạo đẫm máu phất phơ theo gió.
Tích Quy trầm giọng hỏi: "Thật sự không quay lại nhân gian?"
Vương Chân Nhân đáp: "Thành chủ sẽ không vi phạm nguyên tắc của mình, ta không thể vào tòa thành đó được. Nhưng cũng coi như từng sóng vai chiến đấu bên cạnh các ngươi, về sau nếu cần, ta sẽ giúp một tay."
Vương Chân Nhân vỗ vào con rối bên cạnh: "Nếu các ngươi đưa nó cho ta, con đường của ta sẽ khác đi."
Tích Quy ngoài cười trong không cười: "Nghĩ hay lắm, biến hắn biến về nguyên dạng cho ta."
Vương Chân Nhân đáp: “Hắn vốn không hề thay đổi, Thuật Thao Ngẫu chỉ đặt hồn phách vào bên trong con rối giúp thao túng thôi. Các ngươi tìm lại thể xác của hắn, giải trừ trận Ly Thể, hắn trở về thể xác là xong. Cáo từ." Vương Chân Nhân điểm mũi chân, lao vút đi, chẳng bao lâu sau thân hình đã biến mất.
"Mẹ à, dẫn Phục Tà huynh nhảy vào đi!" Hải Thanh Mạc đã đổ mồ hôi đầy đầu, sắp không chèo chống nổi
“Thằng bé ngốc nghếch này.”. Tích Quy lau trên trán Hải Thanh Mạc: "Mẹ và bọn họ không giống nhau đâu. Bọn họ là người ngoài, còn ta, từ lâu đã là con dân Uổng Tử thành rồi."
Trong lòng Hải Thanh Mạc kinh hãi, dấy lên một loại dự cảm chẳng lành: "Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?"
“Đúng vậy, ta vốn đã chết từ lâu. Năm đó mở ra Quỷ Môn quan, khi đổi lại đồng quy vu tận với đám người đấy, ta đã hiến tế mạng sống của mình cho Quỷ Vương. Ở trong Uổng Tử thành bao nhiêu năm, ta vẫn không thể thoát ra, chỉ hy vọng còn có thể nói lời từ biệt tử tế với con. Giờ đã gặp rồi, ta nên tới nơi mình phải tới.” Tích Quy đưa ngón tay lên trán Hải Thanh Mạc, nhẹ nhàng búng một cái.
Hải Thanh Mạc nói nhỏ: "Mẹ..."
“Ta là mẹ của con sao? Rõ ràng ta chưa từng thành thân bao giờ, ại bỗng dưng có được đứa con như con.” Tích Quy mỉm cười, nhìn Phục Tà, "Cứ cảm thấy có phần tiếc nuối. Nhưng lần này được gặp lại, cũng không nên để lại tiếc nuối nữa. Ta phải tới địa phủ, Vô Thường huynh đệ, ta vào luân hồi ư?"
Bạch Vô Thường trầm giọng nói: "Chuyện này phải do Phán Quan quyết định."
“Vào luân hồi cái rắm. Ta sẽ nói với mọi người ở Địa phủ, chính ngươi đã bày mưu tính kế tất cả mọi chuyện, giết chết Quỷ Vương, công đức vô lượng. Phán Quan làm gì có tư cách phán xét xử sinh tử của ngươi, ngay cả Diêm La cũng phải đứng sang một bên, ta sẽ đưa ngươi đến gặp Phong Đô Đại Đế, phong ngươi làm Quỷ Tiên, mãi mãi làm lão đại của hai huynh đệ chúng ta!” Hắc Vô Thường lạnh lùng nói.
“Mượn lời chúc phúc của các ngươi, ta cũng cảm thấy mình sẽ không tái luân hồi nữa. Ta phải luân hồi bao nhiêu kiếp mới có thể lại có được cuộc sống kỳ lạ như thế này. Ở lại đây rất tốt, ta thích làm Tích Quy, thích làm mẹ của con, cùng chàng làm——” Tích Quy nhìn con rối đế vương lần cuối, "Người yêu." Nói xong liền tung người rời khỏi, hai huynh đệ Vô Thường cũng thu xích sắt theo sát phía sau.
Con rối đế vương giơ tay muốn nắm lấy cô nhưng không kịp.
Hải Thanh Mạc quỳ sụp xuống đất, miệng không ngừng phun trào máu đen, nhưng vẫn gào thét tan nát cõi lòng: "Mẹ!"
“Con đường phía trước dài lắm, rồi sẽ gặp lại thôi. Đừng đau khổ nữa, con trai của ta. Đừng gọi hắn là Phục Tà huynh nữa, đồ không biết lớn bé.” Tích Quy chạy thẳng về phía trước, không hề quay đầu lại, "Đưa hắn về nhà!"
“Được!” Hải Thanh Mạc cố nén nỗi đau trong lòng, kéo con rối đế vương đang ngây ra như phỗng bên cạnh, ném thẳng xuống trận pháp tĩnh mịch kia.
Giây lát sau, gã đã ôm con rối đế vương ngã lăn ra bên cạnh mọi người.
Hải Thanh Thiên và Nam Môn Thư An vội vàng chạy tới đỡ, nhưng Hải Thanh Mạc chỉ nằm bất động trên mặt đất, nhìn khe hở đen ngòm trên đỉnh đầu dần biến mất, miệng lẩm bẩm: "Đợt hạo kiếp này cuối cùng cũng chấm dứt rồi sao?"
Nhưng Khán Dần Thành chủ đứng dậy, nhìn dòng Hoàng Tuyền trước mặt như thác nước đổ xuống càng lúc càng mãnh liệt, trầm giọng nói: "Không, mới chỉ bắt đầu thôi.