Chương 297: Mưa gió nổi lên
Chương 297: Mưa gió nổi lên
Chương 297: Mưa gió nổi lên
Phía trước Hoàng Tuyền, mọi người vội vàng đỡ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Hải Thanh Mạc nằm ngửa trên mặt đất, ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Cho dù là khởi đầu hay kết thúc, bây giờ ta đều không còn sức chiến đấu nữa. Ta chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, không suy nghĩ gì cả, không làm gì cả."
Khán Dần Thành chủ đứng dậy, trên tay không còn thanh kiếm, quay đầu nhìn thoáng qua Nam Môn Thư An bên cạnh: "Cô nương đang cầm trên tay chính là bảo kiếm của chưởng môn Thái Ất phái phải không?"
"Ha ha, nhãn lực của Thành chủ thật cao cường.” Nam Môn Thư An gãi đầu.” Nhưng ta không biết cách sử dụng, không thể phát huy hết sức mạnh của nó."
"Có thể cho ta mượn dùng một chút không?" Thành chủ hỏi.
Nam Môn Thư An sững sờ, lập tức giơ thanh kiếm lên: "Là vinh dự của Thái Ất phái chúng ta."
Thành chủ gật đầu, sau đó tay nhẹ nhàng vung tay, thanh kiếm bay về phía tay hắn. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoàng Tuyền.
Hải Thanh Thiên chú ý đến vẻ mặt của Thành chủ, thì thầm: "Thành chủ, không lẽ Quỷ Vương vẫn chưa bị phong ấn sao?"
Thành chủ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nước Hoàng Tuyền vốn đang đổ xuống mãnh liệt, nhưng sau tiếng thở dài này của Thành chủ, nước chảy bỗng ngưng bặt. Nước suối còn lại đánh lên vách núi, làm dấy lên bọt nước mãnh liệt, mà bên trên Hoàng Tuyền đã biến mất không còn tăm hơi , lộ ra vách núi bị nước suối gột rửa cả ngàn năm, trơn bóng như ngọc phỉ thúy.
Hải Thanh Thiên chăm chú nhìn lên, chỉ thấy trên vách núi dường như loáng thoáng một bức tranh, trên tranh vẽ mười căn lầu các rộng lớn um tùm quỷ khí
“Đây là...” Hải Thanh Thiên cau mày nói.
“Đây chính là Thập Điện Diêm La dưới Địa phủ.” Khán Dần Thành chủ trả lời.
“Trên vách núi mà vẽ được bức tranh tuyệt thế như vậy à.” Hải Thanh Thiên cảm khái
Khán Dần Thành chủ lắc đầu: "Đây không phải tranh vẽ."
“Không phải tranh vẽ?” Hải Thanh Thiên không hiểu hỏi lại.
"Hoàng Tuyền đã biến mất, kết giới ngăn cách giữa Quỷ giới và nhân gian đã bị phá hủy. Thập Điện Diêm La hiện ra trước mắt nhân gian, đây có thể coi là một thứ thăm dò.” Khán Dần thành chủ âm u nói. “Hoặc là dấu hiệu tấn công."
Trên Khán Dần thành, Tinh Khôi chỉ thoáng nhìn đã nhận ra thay đổi bên Hoàng Tuyền, cười nói: "Việc lớn đã thành công."
Khán Dần Thành chủ bỗng đưa kiếm lên, chém thẳng về phía bầu trời.
Chu Đán hét lớn: "Tránh ra!" Nghe vậy, chín vị Đạo chủ Hoàng Tuyền vội vàng né tránh luồng kiếm khí lóe lên này.
Tinh Khôi cũng muốn né tránh, nhưng luồng kiếm khí ấy như đã nhắm chắc vào hắn, dù chỉ trong nháy mắt hắn đã lướt ra ngoài Khán Dần thành, luồng khí vẫn truy đuổi ráo riết.
”Thủ tọa!” Tinh Khôi gầm lên.
Giờ khắc này thủ tọa Bộ Thiên ti Thẩm Trạch cũng lao ra bên ngoài Khán Dần thành, hắn ngăn mấy đệ tử định tới giúp đỡ, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Kiếm của Thành chủ, chúng ta không thể đỡ nổi.”
“Thủ tọa đại nhân, ta cũng rất biết cách xu cát tị hung đấy.” Tinh Khôi thấy không thể tránh khỏi, tay phải vung lên, một thanh trường kiếm màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Chính là Quy Khư U Đô.
“Vậy để ta mở mang kiến thức về kiếm thuật của ngươi nào, Thành chủ!” Tinh Khôi truyền tinh thần chi lực vào U Đô kiếm sau đó vung kiếm, chém về phía luồng kiếm khí đang bay đến.
Nhưng cho dù vừa rồi Thành chủ đã tiêu hao hơn nửa sức lực, nhát kiếm vẫn hoàn toàn áp đảo chiêu kiếm của Tinh Khôi. Kiếm khí của Thành chủ nhanh chóng chém tan tinh thần kiếm khí của Tinh Khôi, dứt khoát chặt đứt cánh tay phải cầm kiếm của hắn.
Tinh Khôi cố nhịn cơn đau mất tay, lùi lại vài trăm trượng, oán hận nhìn về phía xa rồi hóa thành tinh quang bỏ chạy, không nói lời nào.
Thủ tọa Bộ Thiên ti Thẩm Trạch chứng kiến cảnh tượng này, cau mày nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Một đệ tử hỏi: "Về Thần Đô thành à?"
“Đi đâu cũng được, cứ rời khỏi Khán Dần thành cái đã.” Thẩm Trọng điểm mũi chân lao vút đi, giữa đường còn quay đầu nhìn lại, âm u nói: "Cứ cảm thấy quỷ khí trong thành này đã nồng đậm gấp trăm lần so với khi chúng ta mới vào."
Trong Tân Nhạc lâu, lâu chủ quấn chặt tấm áo dài màu đỏ trên người nhưng vẫn rùng mình một cái. Cô lấy khăn lau mũi, phất tay gọi người hầu: "Đưa Hồng Niệm cô nương ra khỏi thành, hồn phách của cô ấy ở đây lại càng nguy hiểm."
Hồng Niệm chú ý đến khoảnh khắc thay đổi bất thường trong thành, hỏi: "Trong thành xảy ra chuyện gì?"
“Có xem ra chuyện gì, bây giờ cũng không liên quan tới ngươi.” Lâu chủ Tân Nhạc lâu bước tới trước mặt Hồng Niệm, vung nhẹ tay áo, Hồng Niệm lập tức hôn mê bất tỉnh.
Người hầu tung người lao đến đỡ lấy cô, hỏi: "Đưa cô ấy về Thiên Khư các?"
Lâu chủ nói: "Đưa về đi. Nhưng có lẽ lão già kia có thể đã chuồn mất rồi. Dù sao đi nữa, cứ đưa cô ta về Thiên Khư các là coi như giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc."
Người hầu hỏi nhỏ: "Nhân giới Quỷ giới đã không còn gì cách trở, về sau có làm ăn với Thiên Khư các nữa không?"
Lâu chủ Tân Nhạc lâu bước đến cửa sổ, mở toang cánh cửa đỏ rực quanh năm đóng chặt, cười lạnh một tiếng: "Trước tiên phải sống sót cái đã."
Bên cạnh Hoàng Tuyền, cánh tay cầm kiếm đã bị chặt đứt của Tinh Khôi từ trên trời rơi xuống. Chỉ nghe keng một tiếng, U Đô kiếm cắm bên cạnh Hải Thanh Mạc, cánh tay vẫn treo lơ lửng trên đó, nhưng kỳ quái là không có một giọt máu tươi nào chảy ra từ trong đó. Hải Thanh Mạc thấy kiếm, sắc mặt thay đổi, nói nhỏ: "Đại thúc."
Trên U Đô kiếm phát ra tia sáng, coi như đáp lại gã. Nhưng U Đô kiếm linh không hiện thân.
Hải Thanh Mạc đành đứng dậy, tay trái vẽ một phù lục, điểm lên cánh tay cụt, cánh tay kia lập tức biến thành tro bụi. Gã nắm chặt U Đô kiếm, thân hình lảo đảo, thật sự không còn sức lực gì, chỉ có thể vác kiếm lên vai gắng gượng bước tới bên Khán Dần thành chủ: “Thành chủ, ta không biết bao giờ sẽ ngất xỉu, nhưng ta sẽ chiến đấu cùng ngài tới thời khắc cuối cùng.”
Khán Dần thành chủ gật đầu: "Ta cũng vậy."
Hải Thanh Mạc sững sờ: "Thành chủ có cái gì cũng giống ta?"
Khán Dần thành chủ thản nhiên đáp, như đang nói một chuyện hết sức bình thường: "Ta cũng không biết bao giờ sẽ ngất đi."
“Nhưng bây giờ ta có thể xác định là...” Hải Thanh Mạc lau mồ hôi trán, nói: "... ta muốn ngất ngay bây giờ."
Lý Đào Hoa đưa chuôi kiếm đỡ lấy thân thể giả bộ muốn ngã của Hải Thanh Mạc, trầm giọng nói: "Tiểu sư huynh, Quân Kiến sơn ta xưa nay không có chuyện không đánh mà lùi."
Hải Thanh Mạc cười khổ: "Ta đã chiến đấu đến thế này rồi..."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bắc Thần, Lan Lăng thành
Hải Thanh Ngôn cầm quyển sách cổ đứng dưới tấm biển "Nhân Gian Thái Bình", ngẩng đầu nhìn một lâu rồi bỗng mở tay ra, quyển sách biến mảnh vụn, theo gió bay đầy trời.
Hải Ly bay đến sau lưng Hải Thanh Ngôn, trầm giọng nói: "Ngài, đã quyết định rồi sao?"