Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 30 - Chương 30: Phong Ma

Chương 30: Phong ma Chương 30: Phong ma

Chương 30: Phong ma

Dịch: Athox

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Nam tử mặc đạo bào vừa mới giơ cánh tay lên ngăn cản đã lập tức cứng lại giữa không trung, sắc mặt hắn đầy đau xót: “Hàng Ma hồ lô của ta~”

“Á.” Nam nhân áo trắng vội vàng nhấc chân lên, nhìn mảnh vỡ tung tóe dưới chân, thẹn thùng gãi đầu: “Ngại quá, ngại quá.”

Nam nhân mặc đạo bào nhìn người trước mặt, tuổi chưa tới hai mươi, làn da trắng trẻo, tướng mạo tuấn tú, căn bản không phải Hồng Y Sư Hoàng mà mình định dụ tới, hắn chất vấn: “Ngươi là ai?”

“Ta tên Hải Thanh Mạc.” Hải Thanh Mạc hơi áy náy: “Hồ lô này đắt lắm à, hay là ta đền nhè?”

“Hừ, ai quan tâm ngươi tên là gì.” Nam nhân mặc đọa bào chậm rãi đi tới, cúi đầu cầm một mảnh vỡ lên, lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng đột nhiên nhận thấy một luồng yêu khí càng lúc càng tới gần, hắn quay đầu lại: “Đến rồi!”

Hải Thanh Mạc nheo mắt lại: “Cái gì đến?”

“Vốn dĩ ta đã bố trí xong xuôi Bát Quái Vân Ma trận, lại thêm tiên lực của Hàng Ma hồ lô là có thể dễ dàng chế ngự con Hồng Y Sư Hoàng kia. Nhưng bây giờ không thể không đánh một trận ác liệt rồi. Tiểu huynh đệ, ngươi đứng yên, đừng nhúc nhích.” Nam nhân mặc đạo bào dưới chân phát lực, lượn một vòng quanh hình bát quái, cuối cùng lấy từ trong lòng ra cái bình sứ mà mình vừa dùng lúc nãy, đổ một ít bột phấn màu trắng lên vòng, tiếp theo toàn bộ vòng tròn tỏa ra kim quang mờ ảo. “Ngươi cứ đứng trong Kim Quang trận này, đừng đi ra ngoài! Lát nữa có thấy gì cũng đừng bước ra, yên tâm, chỉ cần ở trong vòng, không thứ gì làm hại ngươi được đâu.”

Hải Thanh Mạc đành ngoan ngoãn gật đầu: “Được được được.”

Nam nhân mặc đạo bào thở dài một tiếng: ”Ta rất ghét đánh nhau, đánh nhau thật quá mệt mỏi.”

Thanh niên vừa dứt lời, cuối đường có ánh sáng đỏ hạ xuống.

Trong ánh đỏ còn có vệt đen.

Đó là một quái vật màu đỏ lửa, trên người còn có hắc viêm rực cháy. Chỉ nhìn bộ dạng thì rất giống một con sư tử đang đứng thẳng, cao khoảng một trượng; tuy bề ngoài trông khá cường tráng nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ gian xảo. Hắn múa may thanh khảm đao lớn trong tay, tay trái ngoắc ngoắc về phía nam nhân mặc đạo bào, miệng nói tiếng người: “Đưa Kim Quang châu cho ta, tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.”

“Kim Quang châu? Đã bị sư phụ ta nghiền thành bột phấn rồi, thật ra vẫn thừa một chút.” Nam nhân mặc đạo bào lấy cái bình sứ trong lòng ra, ném lên không trung, tiếp đó ngón trỏ tay phải chỉ lên trời, bình sứ lập tức vỡ vụn, bột phấn bay tán loạn.

Ánh mắt Hồng Y Sư Hoàng sáng rực lên, bay thẳng lên trời.

Nam nhân mặc đạo bào khẽ mỉm cười, tung người nhảy theo hướng Hồng Y Sư Hoàng vừa bay lên, lướt qua bên cạnh Sư Hoàng, vài tấm hỏa phù trong tay đã dính lên người hắn.

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm.”

Sáu tiếng nổ kịch liệt vang lên, nam nhân mặc đạo bào hạ xuống đất, hài lòng xoay người, Hồng Y Sư Hoàng phía sau đã ngã xuống đất. Hắn cười đắc ý: “Đơn giản như không.”

Sư Hoàng kia thần sắc giận dữ, đột nhiên hít một hơi, hút toàn bộ Kim Quang phấn rơi lả tả trong không trung vào trong miệng, cùng lúc đó ngọn lửa màu đen trên người hắn bộc phát gấp đôi.

“Phiền phức rồi.” Nam nhân mặc đạo bào vội vàng lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, đợi tấm bùa cháy xong lập tức nuốt vào trong miệng, quát khẽ: “Lực!”

Hồng Y Sư Hoàng đứng dậy, vung thanh khảm đao trong tay lên, chém thẳng về phía nam nhân mặc đạo bào. Hải Thanh Mạc ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi: “Cẩn thận!”

Nam nhân mặc đạo bào nhẹ nhàng vung tay, dùng tay trần chặn đao của Hồng Y Sư Hoàng lại, tiếp đó đẩy mạnh về phía sau, khiến thân hình cường tráng của Hồng Y Sư Hoàng lùi liền ba trượng.

Nam nhân mặc đạo bào lại nhanh chóng lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, sau khi đốt cháy lại nuốt vào miệng, quát: “Tốc!”

Vừa dứt lời, bên cạnh nam nhân mặc đạo bào bỗng có cơn gió mạnh nổi lên, hắn lập tức lao tới bên cạnh Hồng Y Sư Hoàng, xuất quyền đánh thẳng tới ngực hắn, hất bay nó ra ngoài. Hồng Y Sư Hoàng tu vi mấy trăm năm, trên tay từng có vô số tính mạng người tu hành nhưng chỉ trong giây lát mà người trẻ tuổi này đã ép hắn xuống thế hạ phong. Hắn không khỏi giận dữ, há to cái miệng đỏ như máu, phun ra một ngọn lửa đỏ rực.

Nam nhân mặc đạo bào lui lại ba bước, tiếp đó lại nuốt một tấm bùa vàng, chắp tay trước ngực quát lớn: “Phong!”

Hồng Y Sư Hoàng lập tức cảm thấy bùn đất dưới chân chấn động mãnh liệt. Hắn vô thức định tránh né, nhưng đã không còn kịp, dưới chân nhanh chóng hiện lên một cửa đá khổng lồ, trực tiếp chặn ngang ngọn lửa của hắn. Không chỉ là chặn, thậm chí còn bắn ngược trở lại! Hắn vội vàng né ra đằng sau, nhưng lại phát hiện nam nhân mặc đạo bào đã đứng sau lưng hắn. Nam nhân mặc đạo bào giơ một tay đánh vào cổ tay Hồng Y Sư Hoàng, nhân lúc cánh tay phải của hắn đang thoát lực lập tức cướp lấy thanh đại khảm đao rồi nâng đao qua đỉnh đầu, chém thẳng xuống.

Hồng Y Sư Hoàng đột nhiên phát ra tiếng rống ngập trời, ngọn lửa màu đen trên người cũng phun ra tứ tán.

Nhát đao của nam nhân mặc đạo bào ngưng bặt giữa không trung. Ngọn lửa màu đen kia cực kỳ dữ dội, bá đạo hung hãn hơn xa ngọn lửa màu đỏ vừa rồi, hắn không thể dùng thân hình chống đỡ. Hơn nữa ngọn lửa màu đen đang bắn về phía tiểu trấn gần đó.

Tiểu trấn này có thể bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt.

Nam nhân mặc đạo bào xoay người hạ xuống, cắm đao vào lòng đất, chắp hai tay lại quát: “Hút!”

Chỉ thấy ánh lửa đen ngòm theo tiếng hô bay ngược lại phía hắn. Hải Thanh Mạc trong Kim Quang trận thầm hô không tốt, đang định ra tay hỗ trợ thì lại phát hiện tất cả ngọn lửa màu đen đều bị nam nhân mặc đạo bào hút sạch vào miệng.

“Hắc Minh tà hỏa, lần này đúng là ăn không tiêu.” Nam nhân mặc đạo bào khẽ mỉm cười, phun một cái vào thanh đại đao trong tay, phóng toàn bộ ngọn lửa màu đen đó ra, phủ kín lên thân đao. Hắn đột nhiên giơ cao thanh đao: “Không ngờ ta chỉ vô tình hành động mà lại luyện thành một thanh đao tuyệt thế.”

“Thằng nhãi, là ngươi ép ta đấy!” Hồng Y Sư Hoàng thấy hắc viêm vẫn không làm gì được người trước mặt, định dùng chiêu mạnh nhất của mình. Gương mặt hắn lập tức trở nên dữ tợn, ngọn lửa trên người cũng cháy rực lên, càng thêm mãnh liệt, còn thân hình của hắn lại chậm rãi cong xuống.

Mãi tới khi hắn, biến thành nó.

Một con sư tử rực lửa đứng trước mặt nam nhân mặc đạo bào, nó phát ra tiếng gầm giận dữ, toàn bộ con đường bỗng nổi máu tanh.

“Thi triển chân thân à?” Nam nhân mặc đạo bào giơ tay trái lên, hơn mười tấm bùa vang bay ra từ tay áo của hắn. Hắn cười nói: “Mèo con thật đáng yêu, nếu chịu làm vật cưỡi của ta thì hay quá. Chỉ tiếc toàn thân ngươi đầy là lửa, ta sợ mông mình bị nướng mất.”

Hải Thanh Mạc ở bên cạnh đang xem sướng mắt, ngay lúc này Hồng Niệm đạp trên Hà Ảnh kiếm hạ xuống bên cạnh gã. Gã quay đầu lại hỏi: “Hồng Niệm cô nương, ngươi nói xem tiểu đạo trưởng này có thắng được không?”

Hồng Niệm khẽ nhíu mày: “Hồng Y Sư Hoàng, yêu thú có thể giao chiến ngang với người tu hành cảnh giới Tiêu Dao, sau khi thi triển chân thân là cực kỳ hung dữ, rất khó đối phó.”

“Đến đây nào.” Thiếu niên vung tay lên, mười sáu tấm bùa vàng bay ra: “Thử chiêu này của ta: thanh phong từ lai đào hoa thịnh khai, thiên thượng địa hạ giai vi mộng lai, Phong Ma pháp trận!”

(Tạm dịch: gió nhẹ thổi qua hoa đào nở rộ, đất trời lồng lộng đều vì mộng say.)

Hải Thanh Mạc không nhịn được bước lên trước một bước: “Cái tên thật dài, chắc trận pháp này rất lợi hại nhỉ?”

Hồng Niệm sửng sốt: “Phong Ma pháp trận thì là Phong Ma pháp trận, làm gì có mười sáu chữ phía trước, là trận pháp bình thường nhất mà thôi. Nhưng vì sao lại có mười sáu tấm bùa vàng?”

Mười sáu tấm bùa vàng bay ra, nhanh chóng lượn vòng quanh Hồng Y Sư Hoàng. Hồng Y Sư Hoàng định đứng dậy xé bỏ bùa vàng, nhưng lại như đụng phải một tấm chắn vô hình, văng ngược trở lại.

“Không phải trận pháp này dùng mười sáu tấm bùa vàng à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.

“Không phải. Bình thường thì Phong Ma pháp trận dùng bốn tấm đạo phù truyền đầy tiên lực chia ra bốn phía yêu vật, sau đó tiên lực trên bùa chú phát huy, vây khốn yêu ma. Đây là trận pháp bình thường nhất, không tác dụng gì với yêu vật cường đại. Nhưng hắn lại dùng mười sáu tấm, một người không thể chia tiên lực của bản thân thành nhiều phần như vậy.” Hồng Niệm giải thích.

Hải Thanh Mạc suy nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ tiên lực của vị tiểu đạo trưởng này quá mạnh nên mới làm được?”

Hồng Niệm lắc đầu nói: “Không thể nào. Đây không phải vấn đề tiên lực mạnh yếu mà là tiên lực phân tán sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của bản thân người tu hành, bình thường thì chia thành sáu đã là cực hạn rồi, khi tới phần thứ bảy sẽ có cảm giác tiên lực thoát khỏi khống chế của bản thân, ý thức càng lúc càng mông lung; nếu cố chia ra từ tám phần trở lên sẽ hôn mê bất tỉnh. Còn đạo sĩ này lại có thể chia thành mười sáu phần. Không, không đúng, là mười bảy phần!”

Nam nhân mặc đạo bào cười khẽ một tiếng, ngón trỏ tay phải kẹp lấy một tấm bùa vàng, nhẹ nhàng nâng lên, tấm bùa chậm rãi đốt cháy, đợi tới lúc tấm bùa cháy gần hết...

Mười sáu tấm tiên phù cắm thẳng xuống xung quanh Hồng Y Sư Hoàng.

Trên mỗi tấm tiên phù viết một chữ.

Thanh, phong, từ, lai, đào, hoa, thịnh, khai, thiên, thượng, địa, hạ, giai, vi, mộng, lai.
Bình Luận (0)
Comment