Chương 31: Trợ trận
Chương 31: Trợ trận
Chương 31: Trợ trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Mười sáu tấm bùa vàng hạ xuống đất, phát ra kim quang chói mắt, tiếp theo đó Hồng Y Sư Hoàng rên lên một tiếng, sau đó hắc viêm trên người bị hút sạch vào trong bùa vàng, còn bản thân nó thì càng lúc càng hóa nhỏ, cuối cùng trở thành đúng như nam nhân mặc đạo bào vừa gọi, biến thành một con mèo con màu da cam. Con mèo kia kêu khẽ vài tiếng, tiếp theo cái bụng động đậy, cuối cùng phun ra một hạt châu. Nam nhân kia đi tới xoa đầu con mèo nhỏ, nhỏ giọng nói: “Đi đi, tu luyện lại từ đầu, lần này đừng làm Hồng Y Sư Hoàng gì nữa, tu thành chính quả rồi tới trông cửa cho đạo phủ chúng ta.”
Con mèo kia kêu meo một tiếng, tiếp đó xoay người chạy trốn.
Nam nhân mặc đạo bào lập tức quay đầu lại nhìn hạt châu tỏa ánh sáng màu lam nhạt, khẽ mỉm cười nói: “Lấy được một viên linh châu cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Đó là cái gì?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Nội đan của yêu vật, cũng có thể gọi là Linh Châu, người tu hành hấp thu nó có thể tăng cường tu vi, viên này của Hồng Y Sư Hoàng tuy kém hơn Nộ Thần đan nhưng cũng coi là một bảo vật.” Hồng Niệm giải thích.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Hóa ra là thế.”
Nhưng ngay lúc nam nhân mặc đạo bào giơ tay định nắm lấy, một giọng nói mang vẻ lười biếng vang lên.
“Đợi đã.”
Tiếp đó một thanh trường đao từ trên trời giáng xuống, cắm giữa nam nhân kia và viên linh châu.
Một thanh đao sáng như tuyết.
Nam nhân mặc đạo bào biến sắc, lập tức ngẩng đầu lên, Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm cũng nhìn theo hướng giọng nói vừa vang lên.
Chỉ thấy bên mái hiên cạnh đường có ba người đang ngồi. Một cô gái mặc áo tím ngồi sau cùng, không quay về phía đám người Hải Thanh Mạc mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, như đang suy nghĩ điều gì đó. Hai người còn lại là cặp thiếu niên trông giống hệt nhau, thân hình cao lớn, một người tay cầm ngọc kiếm, khẽ cau mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn bên dưới; còn lại chính là người vừa lên tiếng. Trong ba người chỉ có hắn là đứng, khoanh hai tay trước mặt, sắc mặt kiêu căng, giọng nói ngông nghênh: “Viên linh châu này, ngươi không động vào được.”
Tiếng nói của hắn to gấp đôi vừa rồi, giọng điệu cũng nhấn mạnh gấp đôi.
“Hừ.” Nam nhân mặc đạo bào nhếch miệng, quay đầu lại định lấy viên linh châu kia.
“Không nghe thấy à? Ta nói, ngươi, không động vào được.” Xoạt một tiếng, cơn gió mạnh đảo qua, người nọ đã đứng trên trường đao. Hắn cúi đầu nhìn nam nhân mặc đạo bào trước mặt.
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Tốc độ nhanh thật.”
Hồng Niệm khẽ nheo mắt: “Là Tuyết Khích thân pháp của Thính Tuyết môn.”
Nam nhân mặc đạo bào thở dài một tiếng, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Hôm nay đúng là ra cửa quên không xem quẻ, xin hỏi các hạ là ai?”
“Một tiểu đạo sĩ tán tu như ngươi mà xứng hỏi họ tên của ta?” Người họ hừ lạnh nói.
“Ngươi còn làm màu?” Nam nhân mặc đạo bào gió ngón tay chỉ lên: “Ngươi còn làm màu nữa, ta đánh ngươi đấy!”
“Làm càn!” Người nọ nhảy xuống khỏi đao, tiện tay nhấc thanh trường đao lên, chém thẳng xuống. Trường đao kia vốn cao bằng một người, lại lớn tới quá mức, nhưng hắn vung lên, không ngờ lại phình to gấp đôi.
Nam nhân mặc đạo bào nhanh chóng thối lui, vốn có thể tránh được, không ngờ thanh trường đao này còn có thể hóa lớn. Hắn lắp bắp kinh hãi, quần áo trước ngực xuất hiện một vết rách dài.
Thiếu niên vung đao đánh trúng, sau đó không truy kích mà vác đao lên vai, ngạo nghễ nói: “Vừa mới dùng Phong Ma pháp trận, bây giờ ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thông minh một chút.”
“Trên đời này, chỉ có hai loại người làm màu. Một loại gọi là phong thái, ví dụ như mười sáu chữ ta niệm trước khi sử dụng Phong Ma pháp trận. Thanh phong từ lai đào hoa thịnh khai, thiên thượng địa hạ giai vi mộng lai." Nam nhân mặc đạo bào lại giơ ngón tay thứ hai: “Loại còn lại, chỉ đơn giản là làm màu.”
“Ngươi muốn chết à?” Thiếu niên cầm đao nhíu mày.
“Không muốn, không muốn.” Nam nhân mặc đạo bào khẽ mỉm cười: “Trời đất bao la, ta còn đi chưa đủ.”
“Rõ là lắm lời!’ Thiếu niên dùng đao gầm lên một tiếng, vung đao đánh xuống.
Nam nhân mặc đạo bào bất đắc dĩ lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng.
Nhưng thanh đao này đột nhiên dừng lại, không chỉ dừng lại mà còn lập tức lui lại.
Vì người cầm đao cảm nhận được một luồng kiếm khí cực mạnh.
Không phải một, mà là chín.
Kiếm khí đợt sau mạnh hơn đợt trước, như cơn sóng triều dâng lên, bao phủ toàn bộ đao thế của mình.
“Ai?” Thiếu niên cầm đao ổn định thân hình, hét lớn một tiếng.
Hải Thanh Mạc cầm Hồng Nhan kiếm nhảy ra khỏi vòng tròn, phi thân che trước mặt nam nhân mặc đạo bào: “Đây là viên linh châu mà hắn vất vả tiêu diệt yêu ma mới lấy được, bây giờ các ngươi nhân lúc hắn kiệt sức ra tay cướp đoạt, có phải âm hiểm quá không? Nghe nói Thính Tuyết môn là tiên môn đạo phủ trong Tam Môn, sao lại đê tiện như vậy?”
Thiếu niên cầm đao nhíu mày nói: “Ngươi là người phương này? Chuyện này liên quan gì tới ngươi? Cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng làm vua, nếu ngươi muốn cướp cũng có thể giao chiến với chúng ta.”
Hải Thanh Mạc xoay người, giơ ngón tay cái chỉ sau lưng mình: “Nhìn thấy không, Quân Kiến. Ta là đệ tử Quân Kiến sơn, Hải Thanh Mạc. Môn phái chúng ta đều là quân tử, không làm loại chuyện tiểu nhân.”
“Nực cười, Quân Kiến sơn đã rời khỏi thế gian nhiều năm, lấy đâu ra đệ tử.” Thiếu niên cầm đao vung thanh trường đao lên: “Động thủ!”
Hai cơn gió mạnh nổi lên, Hải Thanh Mạc biến sắc, hai người còn lại của Thính Tuyết môn đã cầm pháp khí đứng đó. Cô gái áo tím cầm trong tay một cây sáo màu tím sậm, đã đặt lên môi. Còn thiếu niên cầm ngọc kiếm cũng rút kiếm, trên thân kiếm tỏa ra hàn khí âm u.
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Một chọi một không được à?”
Không đợi hắn nói xong, cô gái áo tím đã thổi cây sáo trong tay, tiếp đó thiếu niên cầm trường đao cũng động thủ.
Một âm thanh vang lên, trường đao của thiếu niên kia chém xuống lại như một đóa hoa nở ra ngàn vạn đóa hoa, không có chỗ nào trốn, không còn đường nào lui!
Âm thanh thứ hai vang lên, thiếu niên ngọc kiếm rút kiếm lao tới, lại như có cả trăm người giống hệt hắn đứng trước trước sau sau trên trên dưới dưới xa xa gần gần, khắp nơi xung quanh Hải Thanh Mạc. Tất cả đồng thời rút kiếm, đâm về phía gã.
“Đây là Ma Âm Huyễn Nhĩ, dùng âm thanh phát động trận pháp.” Hồng Niệm vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ mở miệng nhắc nhở.
Hải Thanh Mạc vung kiếm ngăn cản, trong lòng thầm hiểu, ở đây chỉ có một thanh kiếm, một thanh đao, chẳng qua gã không biết đao chém từ chỗ nào, kiếm đâm đến nơi đâu, cho nên rất khó phòng ngự.
Nhưng nếu không thể chống cự.
Thế thì tấn công.
Huyền Cửu kiếm quyết, Cửu Chuyển Thiên Luân.
Hải Thanh Mạc cầm kiếm xoay một vòng tại chỗ, ưu nhã như một điệu nhảy.
Chiêu kiếm này nằm trong quyển thứ ba của Huyền Cửu kiếm quyết, quyển này cũng có cái tên rất ưu nhã, Đoạn Ngọc Toái Tuyết kiếm vũ.
Gã xoay liền vài vòng, kiếm khí càng lúc càng hùng hồn, vòng kiếm cũng càng ngày càng lớn, chấn động lớn tới mức ba người của Thính Tuyết môn không ngừng lùi lại phía sau, binh khí cũng không cách nào tới gần Hải Thanh Mạc trong phạm vi một trượng.
Đầu óc Hải Thanh Mạc bắt đầu choáng váng, cảm thấy thật ra mình không cần xoay nhiều vòng như vậy.
Trong lòng gã vẫn có một nghi ngờ, đó là điệu kiếm vũ này vốn không cần xoay nhiều vòng như vậy, chẳng qua khi cửu sư huynh biên soạn lại bộ Huyền Cửu kiếm quyết của mình đã vạch thêm vài nét bút, cho nên phải xoay cho đủ chín vòng mới chịu thôi.
Cảm giác kinh ngạc trong lòng hắn chứng minh nghi ngờ này, vì đúng là không cần!
Gã thu kiếm, ba người của Thính Tuyết môn đã bị đánh bay ra ngoài.
Hải Thanh Mạc thầm hô một tiếng trong lòng, hóa ra ta đã lợi hại đến vậy.
Gã vung Hồng Nhan kiếm, đứng dậy truy kích, nhưng đột nhiên giữa mi tâm có cảm giác nóng rực. Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Không ổn rồi!”
Còn chưa nói hết lời, Hồng Nhan kiếm ra tay tay gã đã không chịu khống chế, rung chuyển kịch liệt. Gã cố gắng múa thanh kiếm lên, kết quả Hồng Nhan kiếm trực tiếp rời tay, cắm trở lại mi tâm của gã. Hải Thanh Mạc kêu lên một tiếng thảm thiết, đau đớn ngã lăn dưới đất.
Ba người của Thính Tuyết môn vốn đang cuống quít hạ xuống đất, lúc này thấy vậy, nhìn nhau, lập tức tung người giết ngược trở lại.
Cảm giác đau đớn giữa mi tâm Hải Thanh Mạc vừa hết, gã đứng dậy, không dám nhúc nhích thêm chút nào.
Một thanh kiếm gác lên vai gã, một thanh kiếm chỉ vào bụng gã, một cây sáo chống lên lưng gã.
“Đại hiệp tha mạng!” Hải Thanh Mạc lập tức xin tha.
Thiéu niên cầm đao nhìn thoáng qua viên linh châu dưới đất, quay sang nói với nam nhân mặc đạo bào: “Cầm viên linh châu kia ra đây, bỏ vào túi ta, ta sẽ tha mạng cho tên này.”
“Thật ra ta không quen biết hắn.” Nam nhân mặc đạo bào nhấp nháy mắt.
Hải Thanh Mạc cười không được khóc không xong: “Đại huynh đệ!”
“Nhưng một viên linh châu mà thôi, thích thì cứ lấy.” Nam nhân mặc đạo bào vung tay lên, viên linh châu xuất hiện trong tay hắn.
Thiếu niên dùng đao khẽ mỉm cười.
“Ài.” Hồng Niệm thở dài một tiếng, thân hình lóe lên, đã đi tới trước mặt Hải Thanh Mạc.
Cùng lúc đó, một luồng niệm lực cường đại ập tới, trực tiếp đánh bay ba người của Thính Tuyết môn văng xa mười trượng.