Chương 301: Thầy trò gặp lại
Chương 301: Thầy trò gặp lại
Chương 301: Thầy trò gặp lại
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
“Một kiếm lướt qua hoa đào, ép lui ngoài ngàn dặm.” Lý Đào Hoa nghe lời Hải Thanh Ngôn, gật đầu: "Ta đã rõ."
“Nhưng chỉ dựa vào ngươi là chưa đủ, ngươi cần tìm kiếm Huyền Dương kiếm hồn, dùng kiếm khí chí dương nhân gian chém đường cho Triệu Chân Nhân thoát thân.” Hải Thanh Ngôn giang tay phải ra, chỉ thấy một con rồng lửa nhỏ nằm trong lòng bàn tay. "Đây là Liệt Dương thú, nó sẽ dẫn ngươi tìm kiếm kiếm hồn."
“Được. “Lý Đào Hoa giơ tay phải ra, con rồng lửa lao tới tay cô, rồi chỉ thấy lòng bàn tay nóng rực, con rồng đã ẩn vào trong tay cô.
“Thế còn ta thì sao? Ta phải đi đâu?” Nam Môn An hỏi.
Hải Thanh Ngôn nhìn Nam Môn Thư An: "Nam Môn cô nương ở lại Khán Dần thành tu luyện kiếm thuật là được. Hơn nữa, Thái Ất phái các ngươi là tông môn chứa nhiều bảo vật tiên gia nhất trong các tông môn tiên gia thế gian, mời các vị lần lượt đưa đến đây."
Nam Môn Thư An dở khóc dở cười nói: " Lan Lăng Thành chủ, làm thế này là muốn đào sạch phái chúng ta ư?"
Hải Thanh Ngôn cười đáp: "Vì thế, để đền đáp, ngươi sẽ ở lại Khán Dần thành tu luyện kiếm pháp."
Nam Môn Thư An nói: "Ta học với ai? Ta tu theo Thái Ất kiếm pháp, chỉ có sư môn trưởng bối truyền thụ cho ta."
Hải Thanh đáp: "Trước khi trở thành Lan Lăng thành chủ, ta từng lên phương Bắc học nghệ, bái vào Thái Ất phái. Ta truyền dạy kiếm pháp cho ngươi, chẳng hay có vấn đề gì không?"
Nam Môn Thư An kinh ngạc: "Thành chủ Lan Lăng từng là đệ tử Thái Ất phái ư? Không đúng, nếu thực sự như vậy, với tính hay khoác lác của mấy lão già kia, chuyện này phải lan truyền khắp nơi rồi. Nhưng trong những năm ta nhập môn, chưa hề nghe ai nhắc đến."
Hải Thanh Ngôn vuốt chòm râu, đáp: "Bởi vì năm xưa, ta từng vung kiếm chém vào tông miếu Thái Ất phái, bị chưởng môn cũng là sư phụ của ta đuổi xuống núi. Sư phụ hận ta đến mức, xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến ta trong phái, cũng cấm không cho ai đề cập đến ta. Cho nên, ngươi mới không hề nghe đến tên ta." Nói xong, Hải Thanh Ngôn giơ ngón tay, đòn kiếm khí bắn về phía Nam Môn Thư An.
Nam Môn Thư An vội vung kiếm đỡ, chỉ thấy khi luồng kiếm khí va chạm với trường kiếm, lập tức biến thành hình bát quái, chấn động khiến cô lùi lại vài bước, ngẩng đầu kinh hãi nói: "Quả thực là kiếm pháp Thái Ất!"
Hải Thanh Ngôn phất tay áo nói: "Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng ta là kẻ bị ruồng bỏ, truyền dạy cho ngươi e rằng không thích hợp, ngươi cứ quay lại Thái Ất sơn."
Nam Môn Thư An lập tức cúi đầu nói: "Bái kiến... sư thúc tổ!"
Hải Thanh Ngôn cười nói: "Không cần thử thăm dò vai vế của ta cứ gọi ta là Hải đại ca đi. Đời này, ta chỉ là Hải Thanh Ngôn."
Nam Môn Thư An lập tức đáp: "Vâng, Hải đại ca."
Lúc này, Hải Thanh Mạc cũng ngồi không yên, vội hỏi: "Đại ca, huynh đã sắp đặt nơi đến cho mọi người, vậy đệ đi đâu bây giờ?"
Hải Thanh Ngôn quan sát Hải Thanh Mạc, cau mày nói: "Linh Hải của đệ đã bị phá hủy, nhưng trời xui đất khiến lại vào Quỷ đạo, bây giờ ta thấy thân thể đệ đã hấp thu một lực lượng rất cường đại.”
Khán Dần Thành chủ nói: "Đó là Lục Lang, đệ tử trong Cửu Đạo năm xưa."
“Ồ? Là vị đã viết Thần Đạo thư.” Hải Thanh Ngôn nghe vậy nhíu mày: "Đời này của ngươi, sao cứ mãi lưu luyến với những chữ đó thế?"
Hải Thanh Mạc thở dài: "Có lẽ đây là số mệnh, đệ không thể đi con đường kiếm thuật sư, chỉ có thể bước đi trên con đường tà đạo khó khăn này."
Giọng điệu của Khán Dần Thành chủ rất ôn hòa, dường như không hề bất mãn về câu nói này nói: "Quỷ đạo không đồng nghĩa với tà đạo. Chỉ là lựa chọn con đường khác mà thôi."
Hải Thanh Ngôn đáp: "Lời của Thành chủ rất có lý. Ai nói kiếm thuật là chính đạo, xưa nay tà tu nhiều nhất chính là kiếm thuật sư, còn người trong quỷ đạo tuy trông âm u nhưng ít ai gây hại cho nhân gian. Tu quỷ đạo, rất tốt."
Khán Dần Thành chủ bước lên: "Xưa kia ngươi từng từ chối lời mời thu nhận đồ đệ của ta. Nay ước định này vẫn hữu hiệu. Ngày đón là đệ tử Quân Kiến sơn, không thể bái sư môn phái khác, thế nhưng giờ Linh Hải của ngươi đã bị phá, chuyển sang tu quỷ đạo, ta nghĩ Quân Kiến Sơn sẽ không phản đối. "
Hải Thanh Mạc gãi đầu: "Cái này ta không quyết định được, phải hỏi sư muội chưởng môn của ta chứ?" Hải Thanh Mạc quay đầu sang nhìn Lý Đào Hoa một cái.
Lý Đào Hoa im lặng giây lát rồi nói với Khán Dần Thành chủ: "Vậy từ nay, Hải Thanh Mạc coi như người của thành Khán Dần?"
Khán Dần Thành chủ lơ đãng nói: "Điều này quan trọng lắm sao?"
Lý Đào Hoa nhấn mạnh: "Đương nhiên, điều này rất quan trọng."
Khán Dần Thành chủ thở dài đáp: "Hải Thanh Mạc chỉ theo ta học nghệ, không liên quan gì đến Khán Dần thành. Sau này hắn đi đâu cũng do ý muốn của hắn. Quân Kiến Sơn vẫn là sư môn của hắn, chỉ là hắn bái thêm một sư phụ mà thôi."
Lý Đào Hoa gật đầu: "Được."
Hải Thanh Mạc nở nụ cười lắc đầu: "Ai da, tài hoa thiên phú của ta có cao đến thế không? Thành chủ đã nhượng bộ như vậy, còn thu ta làm đồ đệ nữa. Vậy thì ta..."
Một tiếng hô vang lên: "Hắn chỉ muốn chiếm lợi của ngươi thôi!" Một tiếng hét lớn vang lên từ bên ngoài truyền, mọi người vội vàng quay đầu, Khán Dần Thành chủ vô ý nở một nụ cười, nhưng cũng cứng lại trên mặt.
Hải Thanh Ngôn kinh ngạc quay đầu nhìn lại: "Ngươi là Tọa Vong tiên sinh!"
Đám trẻ tuổi đứng giữa đây đều kinh ngạc: "Sở Sơn Cô!"
Sở Sơn Cô lau mồ hôi trên trán, dù đã bố trí trận pháp khắp nhân gian, có thể tới lui vô hình, nhưng xuyên qua hàng vạn dặm nhiều lần như vậy vẫn hao tổn rất nhiều niệm lực. Hắn nhìn mọi người xung quanh rồi vội tiến lên nói: "Sư phụ, người không thể bái hắn làm thầy! Lão già này muốn lợi dụng cơ hội này để đè đầu cưỡi cổ người thôi."
Khán Dần Thành chủ ho nhẹ, liếc Hải Thanh Ngôn một cái, mặt hơi đỏ lên nhưng không phản bác.
Hải Thanh Mạc mở to mắt, nhìn Sở Sơn Cô lo lắng trước mặt, nghi hoặc hỏi: "Vị tiền bối này, ngài gọi ai đó?"
Sở Sơn Cô bỗng ôm chầm lấy Hải Thanh Mạc, khóc nức nở: "Sư phụ, đồ nhi rất nhớ người!"
Hải Thanh Mạc chẳng hiểu gì cả, cuối cùng giật mình tỉnh ngộ, đẩy Sở Sơn Cô ra: "Ta hiểu rồi!"
Sở Sơn Cô gật đầu liên tục: "Vâng!"
Hải Thanh Mạc nổi giận nói: "Ngươi là do Chu Hi phái tới đúng không? Ta nhớ ra rồi, ngươi là sư phụ của hắn! Hắn sợ ta bái Thành chủ làm thầy, sau này tu vi sẽ vượt qua hắn nên mới sai ngươi đến đây ngăn cản ta phải không? Dã tâm khó lường!"
Sở Sơn Cô vội la lên: "Hả? Sư phụ!"
“Vớ va vớ vẩn!” Hải Thanh Mạc nhìn Hải Thanh Ngôn: "Đại ca, rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy!"