Chương 302: Việc này không nên chậm trễ
Chương 302: Việc này không nên chậm trễ
Chương 302: Việc này không nên chậm trễ
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Ngôn nhìn cục diện hỗn loạn xung quanh, mở muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười lắc đầu. Trước mặt Hải Ly, hắn là tổ tiên của Lan Lăng thành, nhưng hai nhân vật chính trong sân bất kể là Khán Dần Thành chủ hay Tọa Vong tiên sinh đều có vai vế cao hơn hắn, dù vạch trần ai hắn cũng thấy ngại ngùng cho quyết định im lặng, để hai vị tự giải quyết.
Sở Sơn Cô vỗ vai Hải Thanh Mạc: "Ngươi vẫn chưa biết thân thế của mình sao?"
Bỗng nhiên một bóng tím xuất hiện, Chu Phục Tà mặc đế bào màu tím hạ xuống xuất quyền đánh về phía Sở Sơn Cô.
“Con rối đế vương?” Sở Sơn Cô đưa một ngón tay ra, đè Chu Phục Tà xuống đất: "Sao còn có quái vật từ cõi Quỷ giới chạy ra? Thành chủ à, ngươi canh gác Hoàng Tuyền thế này sao?"
Hải Thanh Mạc đẩy Sở Sơn Cô ra: "Ngươi làm gì vậy?"
Một cái đẩy không chút lực lượng, nhưng lại hiệu quả hơn nhiều so với đòn sét đánh của Chu Phục Tà, trực tiếp khiến Sở Sơn Cô lùi lại. Chu Phục Tà thoát thân, lập tức tung người nhảy tới bên cạnh Hải Thanh Mạc, căm giận nhìn Sở Sơn Cô.
Sở Sơn Cô quan sát kỹ lưỡng Chu Phục Tà, vuốt râu nói: "Ngươi trông khá giống tên đồ đệ ngang bướng của ta. Nói vậy ngươi là hoàng đế Nam Dạ hiện tại à?"
Khán Dần Thành chủ giải thích: "Phải. Hắn dùng bí pháp xâm nhập Uổng Tử thành nhưng bị khôi lỗi sư trong đó biến thành con rối đế vương. Nhưng nhờ đó linh hồn hắn có nơi trú ngụ tạm thời, nên vẫn có thể quay lại dương thế."
“Hóa ra là thế, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới mấy vấn đề này.” Sở Sơn Cô nhìn Hải Thanh Mạc, vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay đè xuống.
Một luồng uy áp mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, tất cả mọi người ngoại trừ hai vị Thánh nhân đều cảm nhận được sức ép kinh khủng, hành động và cảm quan đều trở nên chậm chạp trì độn. Hải Thanh Thiên há miệng nhưng lại phát hiện mình không thể phát bất cứ thanh âm nào.
Chỉ có giọng Sở Sơn Cô vang lên: "Ngươi là thánh nhân chuyển thế, kiếp trước là trận pháp sư số một thiên hạ, không thể tùy ý nói ra tên thật, mọi người gọi ngươi là Sơn chủ. Ngươi nhặt được ta lên tại núi hoang thuộc đất Sở, truyền nghề cho ta, nên ngươi là sư phụ của ta. Điều này không sai, có thể hỏi Thành chủ." Nói xong, Sở Sơn Cô hạ tay xuống, áp lực biến mất, mọi người thở phào một hơi, lập tức quay sang nhìn Khán Dần Thành chủ.
Khán Dần Thành chủ trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu. Ai nấy xôn xao.
Nam Môn Thư An há hốc mồm: "Hải Thanh Mạc, ngươi lợi hại thế cơ à! Đó là Sơn chủ, một trong Tứ Đại Thánh nhân thiên hạ, còn là người dựng nên Vạn Kiếm trận! Toàn bộ kiếm khách trước khi thành danh đều phải tới chiêm ngưỡng Vạn Kiếm sơn, không ngờ lại do ngươi sáng tạo! Đúng là..." Lời nói của Nam Môn Thư An đã tới bên miệng nhưng không tiếp tục.
Hải Thanh Thiên hỏi: "Đúng là gì?"
Lý Đào Hoa bình thản nói: "Đúng là không thể nhìn ra được."
Nam Môn Thư An cười phá lên nói: "Đào Hoa chưởng môn có vẻ không hề bất ngờ."
Trong giọng nói Lý Đào Hoa toát lên vẻ kiêu hãnh: "Chuyện kiếp trước, sao phải kinh ngạc? Dù sao kiếp này, hắn là đệ tử của Quân Kiến sơn. Khán Dần Thành chủ đâu có chiếm được lợi thế gì, Quân Kiến sơn chúng ta đã chiếm trọn rồi."
Nam Môn Thư An hỏi: "Hải gia tam tử, một người là Lan Lăng thành chủ phi thăng cách đây trăm năm, một người là chuyển thế của Tứ Đại Tề Thiên Thánh nhân, vậy Hải Thanh Thiên, có phải ngươi cũng có thân phận đặc biệt gì không?"
Hải Thanh Thiên hai mắt sáng lên, trông mong nhìn đại ca bên cạnh.
Hải Thanh Ngôn xoa đầu Hải Thanh Thiên: "Đừng nghĩ ngợi nhiều. Đệ chỉ là con trai của Hải Ly thôi. Trong ba người con, chỉ mình đệ là con ruột của ông ấy, không thể nhầm lẫn được đâu."
Bên kia, Sở Sơn Cô im lặng giây lát rồi hỏi Hải Thanh Mạc: "Tại sao nghe những điều này mà ánh mắt ngươi không hề xao động chút nào?"
Hải Thanh Mạc nhún vai: "Bởi vì ta đã biết từ lâu rồi."
“Hả?” Sở Sơn Cô sững sờ, thần sắc thay đổi.
Hải Thanh Mạc nói: "Ta cũng chẳng phải kẻ ngốc. Trên Vạn Kiếm đại trận, ta từng thấy hình dáng Sơn chủ giống y chang mình. Sau này xuống Hoàng Tuyền lúc nào cũng nghe nói tới thân thể thánh nhân rồi muốn dung hợp thôn tính, làm sao ta lại không đoán được thân thế mình chứ?” Hải Thanh Mạc nhún vai.
“Nhưng ta không biết mình lại là sư phụ của ngươi. À... đủng rồi!” Cuối cùng Hải Thanh Mạc đột nhiên hét lớn một tiếngiết.
Sở Sơn Cô nhíu mày hỏi: "Sao thế?"
"Nếu ta là sư phụ của ngươi, tức là sư tổ của Chu Hi rồi!” Hải Thanh Mạc ngửa mặt lên trời cười lớn: “ Lần sau gặp hắn, nhất định bắt hắn gọi vài tiếng sư tổ!"
Sở Sơn Cô khuôn mặt cứng đờ, thở dài rồi nói: "Không thành vấn đề."
Hải Thanh Ngôn bước tới bên Sở Sơn Cô, đột nhiên cao giọng cười phá lên hỏi: "Tọa Vong tiên sinh, năm xưa Sơn chủ cũng hài hước như thế này sao?"
Sở Sơn Cô lắc đầu: "Xưa kia sư phụ luôn cau mày, giọng nói cũng như dáng vẻ luôn mang nỗi lo lắng cho thiên hạ. Ông ấy là nam nhân nghiêm túc mang nặng u uất, lúc ta học nghệ luôn rất sợ ông ấy."
Hải Thanh Mạc chép miệng: "Sơn chủ lại buồn tẻ đến thế sao?"
Sở Sơn Cô hơi tức giận nhưng nghĩ đến chuyện người nói xấu sư phụ mình chính là bản thân đành nén xuống: "Sư phụ cũng không vui vẻ gì, chẳng qua ngươi không trải qua cảnh tượng ngũ giới hỗn chiến thôi, ông ấy muốn cứu vớt thế gian, tất nhiên rất khó có thể vui vẻ."
Hải Thanh Mạc gật đầu: "Thì ra là vậy."
Sở Sơn Cô tiến lên: "Nhưng bây giờ, nhân gian cần được cứu vớt một lần nữa. Vì thế, sư phụ không thể nhận Khán Dần Thành chủ làm thầy, sư phụ cần luyện lại trận pháp, bởi chỉ có sư phụ nắm được thiên địa chi khí rồi hòa vào trận pháp, mới có thể phong ấn lại tứ giới."
Hải Thanh Mạc kinh ngạc: "Nhưng ta chưa bao giờ học trận pháp bao giờ cả?"
Sở Sơn Cô nắm chặt cổ tay Hải Thanh Mạc: "Chuyện không thể chậm trễ, ba ngày nữa đám Đọa Tiên bên Tu La giới sẽ tấn công tới đây. Bây giờ ngươi cần theo ta đi tìm Đảo chủ."
Khán Dần Thành chủ nghiêng người bước ra một bước, chặn trước mặt Sở Sơn Cô: "Ta muốn nhận hắn làm đồ đệ, không chỉ vì chiếm lợi từ Sơn chủ."
Hải Thanh Mạc phát hiện ra vấn đề trong câu nói này: "Chờ đã! Thành chủ, ngươi nói không chỉ, mang ý nghĩa đây thật sự là một mục đích của ngươi!"
Khán Dần Thành chủ bất ngờ cười nói: "Cuộc đời này, cũng không thể sống quá buồn tẻ được. Năm xưa, ta và ngươi từng sóng vai chiến đấu nhiều lần, mỗi lần đều không phân cao thấp. Giờ có cơ hội vượt lên một bậc, tất nhiên là cam tâm tình nguyện rồi."
Hải Thanh Mạc cười khổ: "Thành chủ, ta tưởng ngài là người nghiêm túc chứ."
Sở Sơn Cô cắt ngang: "Không phải lúc nói chuyện này. Thời gian rất gấp!"
Hải Thanh Mạc nói: "Đồ đệ tốt của ta, ngươi nắm cổ tay ta nửa ngày rồi, không lẽ chẳng phát hiện ra điều gì sao?"
Sở Sơn Cô hỏi: "Chuyện gì thế?"
Hải Thanh Mạc đáp đầy ẩn ý: "Trong cơ thể ta không có chút niệm lực nào, Linh Hải của ta đã bị phá hủy rồi."