Chương 303: Quay đầu bỏ chạy
Chương 303: Quay đầu bỏ chạy
Chương 303: Quay đầu bỏ chạy
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sở Sơn Cô vừa nghe xong bèn phóng ra một luồng niệm lực từ lòng bàn tay, xông thẳng vào trong cơ thể Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy như có một con kiến bò trong người, hơi ngứa ngáy nhưng cũng có chút khoan khoái, không hề đau đớn như kiến cắn tim gan trong truyền thuyết. Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, Sở Sơn Cô rút tay lại, trầm giọng nói: "Linh hải của ngươi, đúng là đã bị phá hủy."
"Người của Nam Dạ Thánh giáo, lần lượt là Quan Bạch Phụ và Tinh Khôi, đồ nhi, hãy thay ta báo thù!" Hải Thanh Mạc lập tức mượn thế leo lên.
Sở Sơn Cô giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng điểm vào ngực Hải Thanh Mạc rồi lướt xuống, dừng lại ở vùng bụng, chính là nơi Linh hải của hắn, và nói: "Linh hải, thực chất chính là một trận pháp trong cơ thể con người."
"Tiểu Sở, ngươi định làm gì?!" Khán Dần Thành chủ lập tức bước tới.
Nhưng đã muộn, Sở Sơn Cô giơ bàn tay ra, đánh mạnh vào bụng Hải Thanh Mạc.
"Điên rồ!" Khán Dần Thành chủ vung chưởng đánh thẳng xuống đầu Sở Sơn Cô.
Hải Thanh Mạc bị chấn động mạnh, mắt mở to kinh ngạc, nhưng niệm lực cực kỳ mạnh mẽ từ Linh hải truyền ra đã quét sạch cả người hắn. Mắt hắn trợn trắng sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sở Sơn Cô giơ tay trái nắm cổ áo Hải Thanh Mạc, tay phải vung ra đỡ đòn từ Khán Dần Thành chủ, rồi lùi lại, thân hình trực tiếp biến mất.
"Hắn đưa nhị ca đi đâu rồi?" Hải Thanh Thiên hoảng hốt hỏi.
"Tiểu Sở này, đúng là cả gan làm loạn!" Khán Dần Thành chủ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thân thể hóa thành bóng đen bay ra khỏi đại điện.
Đám người Lý Đào Hoa và Hải Thanh Thiên cũng định đuổi theo, nhưng bị Hải Thanh Ngôn ngăn lại, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh: "Yên tâm, việc của Thanh Mạc, hai vị Thánh nhân tự có kế hoạch, dù kết quả ra sao cũng có lợi cho hắn. Còn các ngươi, nên lên đường ngay bây giờ."
Lý Đào Hoa và Hải Thanh Thiên nhìn nhau, cuối cùng Hải Thanh Thiên gật đầu quyết đoán: "Tuân theo đại ca."
"Được. Hải đại ca sẽ ở lại Khán Dần thành phải không?" Lý Đào Hoa hỏi.
"Kết giới của Quỷ giới đã bị phá, cảnh giới thành chủ vẫn chưa phục hồi, tạm thời ta sẽ ở lại đây. Nếu có chuyện gì, cứ đưa phi kiếm truyền thư về đây." Hải Thanh Ngôn nói.
"Hiểu rồi." Lý Đào Hoa vung tay tung Lạc Cửu Thiên, rồi điểm mũi chân lao vút tới, trực tiếp đạp lên kiếm bay ra khỏi đại điện.
Hải Thanh Thiên ôm chầm lấy đại ca rồi lùi lại vài bước, nói nhỏ: "Đại ca, đệ rất nhớ thời điểm tất cả chúng ta còn ở Lan Lăng thành. Có phải những ngày tháng đó sẽ không bao giờ trở lại được nữa không."
"Trong ba huynh đệ, chỉ mình đệ là dáng vẻ oai phong cao lớn nhất, sao lại nói ra những lời uỷ mị thế.” Hải Thanh Ngôn thở dài, lắc đầu. “Rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ."
Hải Thanh Thiên vỗ vào chuôi kiếm: "Có các huynh trưởng bên cạnh, đương nhiên đệ vẫn là một đứa trẻ. Nhưng nếu cần rút kiếm, xưa nay đệ không hề do dự. Hy vọng chúng ta sớm có thể cùng nhau quay về Lan Lăng thành!"
"Đương nhiên rồi." Hải Thanh Ngôn mỉm cười đáp lại.
"Bảo trọng, đại ca." Nói xong mấy chữ cuối cùng này, Hải Thanh Thiên cũng đạp kiếm ra đi, không chút do dự.
Nam Môn Thư An cảm khái nói: "Đệ đệ rất tốt."
Hải Thanh Ngôn quay lại: "Sao? Có chút tình cảm với Tiểu Thanh Thiên nhà chúng ta à, Nam Môn cô nương có hôn phối chưa?"
“Thái Ất phái, làm gì có chuyện hôn phối!” Nam Môn Thư An lấy ra một xiên kẹo hồ lô, là đồ mà một vị đạo chủ Hoàng Tuyền Cửu Đạo tặng khi cô tới đây.
Vì là mứt quả của Quan Bình thành, đương nhiên có phần khác thường, từng quả hồ lô đều được làm thành hình dáng con mắt, máu đỏ rỉ rả từ trên mứt chảy xuống.
Nam Môn Thư An lại chẳng hề sợ hãi, rất hài lòng liếm những giọt mứt ấy vào miệng.
Hải Thanh Ngôn cười khẽ: "Cũng đúng thôi, nếu có thể thành hôn, ta cũng không đốt sạch cả tông miếu trong sơn môn."
"Đúng vậy." Nam Môn Thư An cắn một miếng mứt hồ lô, "Chúng ta bắt đầu luyện kiếm từ lúc nào đây?"
"Luyện kiếm ư?" Hải Thanh Ngôn nhẹ vẫy tay, liền thấy một thanh phi kiếm bay đến đầu ngón tay hắn, hắn nhẹ gảy thân kiếm. "Nhanh lên, phi kiếm truyền thư cho Thái Ất phái, đến lúc gửi tiên bảo mới tới rồi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Thiên đạp kiếm bay một mạch về phía bắc, bỗng cảm thấy bên cạnh lướt qua một bóng trắng, vội vàng né sang một bên, nhìn thấy một khuôn mặt khá quen thuộc.
Cả hai đồng thanh kêu lên: "Là ngươi!"
Hải Thanh Thiên lập tức giơ tay lên, dừng phi kiếm dưới chân sau đó chắp tay nói: "Mặc cô nương, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Bóng trắng kia tất nhiên chính là Mặc Vân Nhiễm theo lệnh sư phụ đến Khán Dần thành, cô vẫn mặc một thân áo bào trắng, cầm một thanh trường kiếm bạch ngọc, chỉ có điều bên hông có thêm một khối ngọc bài, chính là vật mà Hải Thanh Thiên tặng Mặc Vân Nhiễm sau trận chiến ở Vạn Kiếm sơn. Mặc Vân vuốt khối ngọc bài bên hông, cũng không giấu được niềm vui trong lòng: "Sao ngươi lại ở trong Khán Dần thành ?"
Hải Thanh Thiên đáp: "Ta đến tìm nhị ca."
"Hải Thanh Mạc ư? Vậy ngươi chưa tìm thấy?" Mặc Vân nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng ai khác.
"Không phải, không phải." Hải Thanh Thiên vội vàng phất tay, "Nhị ca đã bình an vô sự. Chẳng qua huynh ấy còn việc quan trọng khác, ta theo lệnh đại ca phải đi lên phía bắc. Mặc cô nương đến đây có việc gì?"
"Sư phụ bảo Quỷ giới sắp có đại loạn, theo thỏa thuận giữa Bắc Thần Thánh giáo và Quan Sát thành, ta là Thánh nữ cần đến đây trợ giúp." Mặc Vân đáp.
"À à, vậy à." Hải Thanh Thiên liền cười nói, "Yên tâm đi! Đại loạn Quỷ giới đã bị chúng ta cùng dẹp yên! Mặc cô nương đến muộn mất rồi. Hiện giờ thành chủ và đại ca đang cùng ở Hoàng Tuyền, tạm thời đám yêu ma quỷ quái không thể gây sóng gió gì đâu." Giọng nói vốn trầm thấp của Hải Thanh Thiên giờ đây đầy kiêu hãnh và tự tin.
Mặc Vân sững sờ: "Thế là ta đến muộn thật sao? Ngươi nói đi về phía bắc là đi đâu?"
"Đại ca bảo ta đi tìm Càn Khôn Cửu Trần." Hải Thanh Thiên nói.
"Càn Khôn Cửu Trần? Tìm lão già đó làm gì?" Sắc mặt Mặc Vân hơi thay đổi.
Hải Thanh Thiên có phần ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Đại ca bảo ta phải bái ông ta làm thầy, theo học thuấn thuật."
"Trên Thiên Tế lưu của Càn Khôn Cửu Trần có thu nhận không ít đồ đệ, nhưng đều chỉ là treo danh chứ không thực sự thụ nghiệp. Ngươi chắc chắn ông ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ sao?" Mặc Vân hỏi.
"Ta cũng thấy hơi nghi ngờ, nhưng đại ca đã dặn thì dù sao cũng phải thử xem." Hải Thanh Thiên gãi đầu, "Đại ca sẽ không lừa ta đâu."
"Đồ ngốc, để ta đi cùng ngươi." Mặc Vân nhẹ nhàng đạp lên thanh kiếm dưới chân, điều chỉnh kiếm thân một chút: "Ta từng gặp lão già đó vài lần, có chút quan hệ, ta dẫn ngươi đi, cơ may thành công tăng lên vài phần."
Hải Thanh Thiên nhìn về phía Khán Dần thành: "Đã đến đây, sao không vào thành gặp mọi người?"
"Đã đánh xong rồi, còn gì để gặp nữa. Thôi, đi thôi, đến chỗ Thiên Tế lưu!" Mặc Vân cười nói.