Chương 304: Đặc biệt ngoài ta
Chương 304: Đặc biệt ngoài ta
Chương 304: Đặc biệt ngoài ta
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Thần Đô thành.
Chu Hi đứng trên đỉnh Chu Tước tháp, nhìn xuống thành trì phía dưới, trầm giọng nói: "Nghe nói trong hai nước, Thần Đô là nơi phồn hoa nhất, không ngờ lại biến thành bộ dáng như bây giờ."
Kim Phượng Hàm đứng bên cạnh, không đối chọi với hắn như mọi khi mà an ủi vài câu: "Nếu không phải ngươi ngăn được Kim Ô trận, cuối cùng còn phá vỡ ảo trận của Quan Bạch Phụ, bây giờ ngay cả Thần Đô thành cũng không còn, thế thì làm sao nói tới chuyện phồn hoa?"
Chu Hi cười nói: "Ngươi đang an ủi ta đấy ư?"
Kim Phượng Hàm hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ đang nói sự thật mà thôi."
Chu Hi thở dài nhẹ nhõm một tiếng, lắc đầu: "Một tòa phàm thành phồn hoa mà thôi, phục hưng vinh quang ngày xưa chỉ cần vài tháng, ta cũng không để tâm.”
"Không hổ là kẻ muốn thống trị thiên hạ, lời nói luôn tự tin như vậy. Ta phải đi đây, nhớ giữ lời hứa đã đưa ra đấy." Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng nghiêng mình.
"Nói ta là kẻ cuồng vọng, nhưng ngươi lại muốn thỏa thuận với ta, chờ đến ngày ta thống trị thiên hạ sẽ ban cho Chính Khí minh các ngươi địa vị đệ nhất tiên môn. " Chu Hi vỗ vai Kim Phượng Hàm: "Lời nói và hành động mâu thuẫn quá đấy."
"Đó là suy nghĩ của Minh chủ, ngươi là kẻ cuồng vọng, hắn là tay cờ bạc, luôn chọn con đường không thể thành hiện thực nhất. Ví như, lúc này hắn đang ở dưới chân Vạn Kiếm sơn, hy vọng lực lượng Chính Khí minh của bọn ma chúng ta có thể ngăn chặn đại quân Ma tộc ngoài kết giới." Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng rung vai, đẩy Chu Hi ra xa. "Bây giờ ta cũng phải lên đường về phía bắc."
"Giờ đây ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng, bước vào cảnh giới Thiên Nệ, có ngươi trợ giúp, ai dám nói suy nghĩ của hắn chỉ là ảo tưởng." Chu Hi mỉm cười: "Ta sẽ chờ truyền thuyết về ngươi vang vọng khắp phương bắc, rồi vang danh vạn dặm."
"Vang danh vạn dặm, thường đi liền với máu chảy vạn dặm." Kim Phượng Hàm nhảy từ trên Chu Tước tháp xuống, nhưng rất nhanh sau đó con thú cưỡi phượng hoàng của hắn đã đón lấy, rồi chở hắn bay lên, một lần nữa quay trở lại bên cạnh Chu Hi.
Chu Hi rút thanh kiếm dài màu đỏ thẫm bên hông ra, chậm rãi vẽ một đóa kiếm hoa: "Ta cũng mong được cùng ngươi kề vai chiến đấu chống lại Ma tộc, nhưng ta vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm."
"Dù sao Vạn Kiếm Sơn vẫn thuộc về địa giới của Bắc Thần chúng ta. Ngươi chưa phải là bá chủ thiên hạ, chưa đến lượt ngươi lo lắng." Kim Phượng Hàm ngồi xếp bằng trên lưng Phượng, hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi nheo lại, "Ta phải đi đây, hoàng đế Nam Dạ, ngươi còn gì muốn dặn dò không?"
"Không còn gì phải dặn dò. Bây giờ thiên hạ đã rối loạn, trong thời loạn lạc, ta tin chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp lại, chỉ hy vọng đến lúc đó, chúng ta sẽ không vung kiếm đối đầu lẫn nhau."
Chu Hi nói đầy ẩn ý.
"Khi không phải làm đồng minh thì luôn muốn thử tài với ta. Giờ đã kết minh lại nói không muốn rút kiếm, đúng là loại mâu thuẫn." Kim Phượng Hàm vẫy tay: "Vậy, hẹn gặp lại trong loạn thế." Con Phượng Hoàng dưới chân hắn kêu vang một tiếng, rồi vỗ cánh bay đi xa.
Sau khi hắn đi khỏi, Chu Hi cũng định quay người rời khỏi, liền phát hiện Đoạn Ngôn đã đứng phía sau mình.
"Đoạn công công đến rồi, thế cũng tốt, tiết kiệm thời gian tìm ngươi." Chu Hi cười nói.
"Ồ?" Đoạn Ngôn nhướng mày: "Điện hạ tìm ta có việc gì ư?"
"Đúng vậy. Dù sao khi ta rời khỏi Thần Đô, những Vương gia kia cũng không đáng tin. Ta muốn dùng thuật con rối tạo một bản sao của ta, ở lại thành Thần Đô này, còn việc tái thiết thành Thần Đô giao cho Đoạn công công ngươi xử lý." Chu Hi nói.
Đoạn Ngôn vuốt râu tóc bạc phơ: "Lần đầu tiên ta được biết, không ngờ điện hạ lại tín nhiệm ta đến thế."
"Ngươi đã tận mắt chứng kiến ta đánh thức tỉnh Thiên Long trận, chẳng lẽ còn vọng tưởng đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế trong tay ta hay sao?" Chu Hi ngạo nghễ nói: "Ngươi cũng thấy rõ những năm qua ta sắp đặt mọi chuyện trong Thần Đô thành, kẻ thù trong lòng ta, từ trước đến nay chưa bao giờ là Đoạn công công. Hơn nữa, ta biết tình cảm sâu nặng giữa ngươi với phụ hoàng của ta."
"Khi còn trẻ ta từng mắc sai lầm lớn, là phụ hoàng cứu mạng ta. Ta hy vọng có được càng nhiều quyền lực, càng nhiều của cải, nhưng chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng của ông ấy." Đoạn Ngôn trả lời thẳng thắn.
"Ta thích người thẳng thắn như Đoạn công công, thành thật mà nói, ngoài việc không cho phép xưng hô Cửu Thiên Tuế, những chuyện khác của Đoạn công công, ta không có ý kiến gì." Chu Hi đáp lại.
Đoạn Ngôn sững sờ, sau đó lắc nhẹ đầu: "Ta không hiểu, sao điện hạ lại kiêng kỵ ba chữ đó đến thế?"
"Bởi vì ta không thích. Ta không muốn ngoài cái đặc biệt của ta ra, còn tồn tại những thứ đặc biệt khác. Ngươi có thể rất giàu có, rất quyền lực, nhưng cũng phải bình đẳng quỳ dưới chân ta như bao thần dân khác. Ta không muốn giữa đám thần dân quỳ lạy ta, còn có một người đứng đó. Ngươi có hiểu ta không? Đoạn công công." Chu Hi cười dịu dàng.
Đoạn Ngôn thở dài, quỳ sụp xuống đất: "Điện hạ, quả là người sống hết mình."
"Coi như là lời khen." Chu Hi ước lượng thanh kiếm trong tay, rồi hít sâu một hơi: "Ta đã tích tụ niệm lực trong một ngày, chắc đủ dùng một lần."
"Điện hạ, ngài định..." Đoạn Ngôn kinh hãi.
"Một kiếm, mở Thiên Môn!" Chu Hi chém thẳng về phía trước.
Trên trời lóe lên tia chớp, sau đó kim quang lóa mắt, một cánh cửa không gian chậm rãi mở ra bên Chu Tước tháp.
Chu Hi nhắm mắt lại, một làn gió biển từ bên trong cửa thổi tới, làm tà áo đỏ của hắn phấp phới.
"Chuyến này điện hạ đi bao lâu?" Đoạn Ngôn hỏi.
Chu Hi nhún vai: "Việc bình định ngũ giới, ai dám chắc sẽ bao lâu? Có lẽ ba tháng, có lẽ ba trăm năm." Nói xong, Chu Hi bước vào trong Thiên Môn.
Ngọa Hổ hiện thân sau lưng Đoạn Ngôn, nghi hoặc: "Hoàng trưởng tử xuất kiếm mở Thiên Môn, đi đâu vậy?"
Đoạn Ngôn nhìn cánh Thiên Môn đóng lại, trầm giọng đáp: "Tu La đảo."
Trên Tu La đảo, đảo chủ chậm rãi uống rượu. Ngẩng đầu lên liếc nhìn: "Thật to gan. Cho dù là Tiểu Sở cũng không dám trực tiếp mở Thiên Môn trận đến đây."
Chu Hi cúi đầu, áo đỏ tung bay: "Ngươi chính là Đảo chủ?"
"Đúng vậy. Ngươi là ai?" Đảo chủ vung nhẹ chén rượu, trực tiếp tấn công về phía Chu Hi.
Chu Hi vội vung kiếm đỡ, nhưng bị khí thế mạnh mẽ từ chén rượu đánh bay cả trăm dặm.
Đảo chủ xoa đầu Quỳ thú, mỉa mai: "Ai da ai da, dáng vẻ kiêu ngạo mà thực lực yếu ớt thế."
Nhưng một cơn gió mạnh thổi tới, bóng đỏ kia lại xuất hiện trước mặt đảo chủ.
"Ta là Chu Hi, Hoàng đế nước Nam Dạ, hân hạnh gặp Đảo chủ Tu La đảo." Chu Hi giọng điệu thong dong.
Lúc này đảo chủ mới ngước đôi mắt phượng lên, chăm chú liếc nhìn Chu Hi, cười nói: "Xưng là Hoàng đế Nam Dạ, chứ không tự xưng là đồ đệ Tiểu Sở, sợ lần đầu gặp mặt đã thua thiệt à?"