Chương 305: Thiên địa cân bằng
Chương 305: Thiên địa cân bằng
Chương 305: Thiên địa cân bằng
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Chu Hi cúi đầu cười, y rất thích phong thái của bản thân lúc này. Toàn thân áo bào đỏ tung bay, đứng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, trong khi người bên dưới nhìn lên còn là Đảo chủ thần bí nhất trong Tứ Đại Thánh Nhân. Hắn mỉm cười: "Hoàng đế của Nam Dạ vốn không cần phải khuất phục trước ai."
“Thanh kiếm này rất quen thuộc.” Ngay khoảnh khắc sau, giọng nói của đảo chủ lại vang lên sau tai Chu Hi.
Chu Hi giật mình, vội vàng quay người lại, nhưng thanh kiếm trong tay đã bị đoạt mất.
Đảo chủ nắm chặt chuôi kiếm, đưa ngang trước mặt, rồi giơ một ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm: "Trường kiếm Chu Nhan. Vị hoàng đế này, ngươi rất thích màu đỏ à."
Chu Hi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngài mạnh hơn sư phụ ta một chút."
“Ha ha ha ha, Tiểu Sở ư? Tất nhiên rồi. Ta đã nói rồi, cho dù là trong Tứ Đại Thánh Nhân, ta cũng là mạnh nhất.” Đảo chủ vung thanh trường kiếm Chu Nhan lên trời, chém tan một đám mây trên không trung. Sau đó, hắn đưa thanh kiếm trở lại tay Chu Hi, cười tủm tỉm, ôn hòa nói: Nhưng thực ra, ta cũng là người hiền lành nhất. Ngươi không cần sợ vừa gặp mặt đã bị lép vế. Nào, gió biển lạnh lẽo, cùng uống chén rượu ấm áp thôi."
Đảo chủ nhảy đến bên chiếc bàn đá, Chu Hi nhìn thanh kiếm trong tay, kinh ngạc trong chốc lát, rồi cúi đầu cười nói: "Hóa ra là tầm mắt của ta quá hẹp hòi." Y thu hồi trường kiếm Chu Nhan, hạ xuống từ trên không trung.
Quỳ thú liếc nhìn y, phát ra một tiếng gầm nhẹ: "Trên người gã này, có khí tức của Thiên Long."
“Con cháu họ Chu, có khí tức của Thiên Long cũng là lẽ đương nhiên. Trước đây bên Thần Đô thành, Thiên Long chi trận mở ra trở lại, là do ngài sao?” Đảo chủ rót chén rượu cho Chu Hi.
Chu Hi gật đầu: "Không sai."
“Không sai, chờ đợi cả ngàn năm, cuối cùng trong hoàng tộc họ Chu cuối xuất hiện một hậu duệ đáng mong chờ.” Đảo chủ cười nói.
Dường như bị khí chất ôn nhu hờ hững người Đảo chủ làm ảnh hưởng, vẻ sắc bén trên người Chu Hi dần dần lui bớt. Hắn uống một chén rượu, hỏi: "Ta còn có một đệ đệ tên Hải Thanh Mạc, đảo chủ đã từng nghe đến chưa?"
“Hắn là Sơn chủ chuyển thế.” Đảo chủ không hề e ngại tiết lộ bí mật này.
Sắc mặt Chu Hi liên tục thay đổi, cuối cùng vẫn trở lại bình thản: "Ra là thế."
“Vẻ mặt của ngươi cũng đáng chú ý đấy.” Đảo chủ âm u nói.
“Cùng là dòng dõi nhà họ Chu, thân phận thật sự của hắn có vẻ hơi đặc biệt.” Chu Hi vuốt ve chén rượu trong tay, cuối cùng mỉm cười nói: "Nhưng không có vấn đề gì, ta vẫn là người đặc biệt nhất. Sơn chủ chuyển thế chỉ là một truyền thuyết tái hiện, còn ta sẽ trở thành Nhân Hoàng độc nhất vô nhị."
“Nhân Hoàng?” Trong mắt Đảo chủ lóe lên một luồng sát ý.
Quỳ thú bên cạnh bỗng dưng ngẩng đầu lên, trên thân thú có sấm sét nhỏ bé lóe lên.
Nhưng Đảo chủ nhanh chóng khôi phục vẻ ôn hòa như thường, gật đầu nói: "Đúng là mục tiêu rất lớn. Nhưng Hải Thanh Mạc không thể xem là hậu duệ nhà họ Chu các ngươi, hắn là Thánh thể giáng trần, dung hợp với Tầm Long châu, lại hấp thu một phần khí nam nữ sống lại."
Chu Hi quay đầu nhìn về phương xa: "Vốn dĩ ta có thể cảm nhận được khí tức của hắn xuất hiện trở lại ở phương nam, nhưng chẳng bao lâu sau đã biến mất."
“Sư phụ ngươi đi tìm hắn.” Đảo chủ nói: "Ngươi đến đây, cũng là do sư phụ sắp đặt sao?"
“Không phải. Loạn lạc trong Thần Đô thành đã được dẹp yên, Quan Bạch Phụ dẫn theo một số đồ đệ rời khỏi Thần Đô thành, ta cảm nhận được khí tức của chúng đi về phía tây. Theo suy đoán của ta, chúng muốn mở phong ấn ở Tu La giới.” Chu Hi trầm giọng: "Ta đến đây, chính là để đợi chúng."
“Phong ấn kia vốn đã bị mở, chẳng qua được sư phụ ngươi gia cố lại thôi. Nhưng hắn chỉ có thể kéo dài thời gian ba ngày, hắn hy vọng trong ba ngày ấy có thể truyền cho Thanh Mạc trận pháp, còn ta sẽ dạy Hải Thanh Mạc sử dụng thiên địa chi khí, tái hiện trận pháp thiên địa thuở trước mà Sơn chủ đã dùng để phong ấn tứ giới.” Đảo chủ đáp: "Ba ngày, làm sao đủ?"
“Có thể, dùng Bạch Câu Quá Khích trận. Thời gian trôi trong trận sẽ khác biệt lớn so với bên ngoài. Với tài hoa của sư phụ, xây dựng một Bạch Câu Quá Khích trận cỡ một phòng luyện công có thể kéo dài thời gian trong vòng ba tháng trở thành một năm. Nhưng —” Chu Hi búng ngón tay, một ảo ảnh đóa hoa loa kèn khổng lồ hiện ra trước mặt.
Đảo chủ sững sờ, vội gọi: "Nhanh bịt tai lại!"
Quỳ thú cũng giật mình, muốn che tai nhưng hình hài đầu trâu không thể cử động tay chân.
Chỉ thấy một tiếng gầm giận dữ vang lên: "Sư phụ nghĩ rằng, hắn có thể học được, còn ta thì không à!"
Tiếng động như sấm sét nổ vang, toàn thân Quỳ thú run rẩy, nhảy phóc lên không trung, trực tiếp hóa thành hình rồng, bay lượn điên cuồng trên bầu trời Tu La đảo.
Cả Tu La đảo chấn động dưới tiếng gầm giận dữ đó.
Vạn dặm xa xăm, trên vách núi Khán Dần thành.
Sở Sơn Cô vẫn đang giằng co với chủ Khán Dần thành. Nghe thấy tiếng gầm giận dữ, Sở Sơn quay đầu, cười khổ nói: "Xong rồi. Bị đồ đệ của ta biết được rồi."
Hải Thanh Mạc quằn quại trên mặt đất vì đau đớn, cũng nghe thấy tiếng gầm. Gã khó nhọc nói: "Đúng vậy, ông dạy Chu Hi đi."
Đảo chủ hạ tay xuống, ho nhẹ: "Thiên địa chi khí, không phải ai cũng có thể nắm giữ, kể cả sư phụ ngươi."
“Ngươi hãy dạy ta đi.“ Chu Hi trầm giọng: "Ba ngày, chỉ cần ba ngày, không cần trận pháp Bạch Câu Quá Khích, ta có thể nắm được!"
“Đúng là đứa trẻ tự tin, chẳng trách nói ra tham vọng thống nhất nhân gian như vậy.” Đảo chủ khẽ nói: "Ngươi có biết điều khó nhất khi thống nhất nhân gian là gì không?"
Chu Hi hơi nhíu mày: "Là đám Thánh Nhân các ngươi chăng?"
“Đúng vậy. Nhân gian chia làm hai nước, vốn là quyết định của chúng ta năm xưa. Theo Sơn chủ thấy, điều đầu tiên để vạn vật có thể quy về bình yên là – cân bằng. Bốn giới còn lại không can thiệp vào chuyện cân bằng, nhân gian có hai đại vương triều kiềm chế lẫn nhau cũng là một loại cân bằng.” Đảo chủ chậm rãi nói: "Nếu như thiên hạ quy nhất, cũng tức là có cường giả tuyệt thế xuất hiện, cân bằng trong thiên địa cũng bị phá hoại, sẽ nhanh chóng từ thịnh chuyển suy."
“Lời lẽ ngu xuẩn. Giống như những gì đệ đệ ngu ngốc của ta sẽ nói.” Chu Hi phát biểu.
“Toàn bộ rối loạn rồi!” Đảo chủ cảm thán: "Toàn bộ rối loạn rồi!"
Chu Hi không hiểu: "Cái gì toàn bộ rối loạn?"
“Vai vế thế hệ đấy.” Đảo chủ lắc đầu: "Tên này gọi sư phụ, tên kia gọi đệ đệ, ài. Lộn xộn hết cả lên rồi!"
Quỳ thú đang bay múa trên trời bỗng dưng ngẩng đầu gầm lên: "Có người đến đây!"
Chu Hi thay đổi sắc mặt: "Quan Bạch Phụ!"
Đảo chủ thở dài: "Quả thật chẳng có chút bình yên."