Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 308 - Chương 308: Thôn Tính Nỗi Sợ

Chương 308: Thôn tính nỗi sợ Chương 308: Thôn tính nỗi sợ

Chương 308: Thôn tính nỗi sợ

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi Chu Hi nói xong câu đó bèn vươn tay phải của mình ra, chỉ thấy trên tay phải của hắn, một vòng xoáy màu đen nhanh chóng xoay tròn, hút tất cả những Thánh huy chung quanh vào trong. Bóng dáng Thần Khởi lập tức hiện ra, hắn cả kinh nói: "Đây là..."

"Đây là trận pháp mà ta tự nghĩ ra - Cực Ám Chi Địa." Chu Hi cười cười, lập tức giơ tay ném vòng xoáy màu đen ra ngoài.

Sau ánh sáng chói mắt tới cực hạn, lại là bóng tối giơ tay không thấy năm ngón.

Đảo chủ tháo hai mảnh ngọc màu xanh sẫm xuống, bất đắc dĩ nói: "Đúng là hành hạ người ta."

Sau lưng Thần Khởi lại phát lạnh: "Không tốt!" Hắn đột nhiên xoay người, đã thấy Chu Hi đâm một kiếm sang.

Lần này Thánh Huy chi trận của hắn đã bị phá, thân thể thật sự của hắn đã xuất hiện, nếu Chu Hi đâm một kiếm xuống, chắc chắn hắn phải chết.

Chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, Quan Bạch ngăn ở phía sau, bàn tay khẽ vung lên, một tấm bình phong hư không hiện ra, ngăn cản kiếm này của Chu Hi.

Chu Hi lại cũng không kinh ngạc, chỉ là bĩu môi cười cười: "Giáo hoàng, thế này thật không thú vị."

Một bên kia, trong miệng Quỳ Thú đã tích góp một luồng oanh lôi đến cực hạn, rốt cuộc nổi giận gầm lên một tiếng, phun một cột tử lôi lên Quan Bạch.

Quan Bạch Phụ nhíu mày, bình phong hư không trước mặt lập tức bị đánh nát. Hắn vội vàng kéo theo Thần Khởi lao nhanh về phía sau, tay phải vung lên, không ngừng tế ra từng tấm bình phong. Lui lại đến cuối cùng, không ngờ còn chưởng vung ra, lại dâng lên một bức tường nước biển. Nhưng bức tường nước biển này vẫn không thể ngăn cản được luồng sấm sét màu tím kia. Tử lôi lập tức bốc hơi bức tường nước biển, đánh vào lồng ngực Quan Bạch Phụ, trực tiếp đánh cả hắn và Thần Khởi giờ lên chìm vào trong biển.

Quỳ Thú ợ một cái, tán một ít dư lôi, nó ngây ra một chút: "Chẳng lẽ bao giờ ta mạnh mẽ đến thế ư?"

Đảo chủ cúi đầu nhìn nước biển dưới chân, âm u nói: "Hắn nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn rồi."

"Không dễ dàng như vậy đâu." Chu Hi cầm kiếm xoay người, thuận theo dòng nước xiết dưới chân đuổi tới.

Quỳ Thú trầm giọng nói: "Phía trước là kết giới, chẳng lẽ Quan Bạch Phụ định dựa vào sức mình, cưỡng ép phá vỡ kết giới?"

Đảo chủ cũng nhảy xuống nước theo sau: "Quan Bạch Phụ kia vẫn chưa chịu bước qua ranh giới, chắc chắn đang âm mưu gì đó, có lẽ liên quan tới phương pháp hắn phá vỡ kết giới."

Quỳ Thú nghi hoặc nói: "Sao ngươi không ra tay, mà lại để Chu Hi kia hành động? Cho dù thiên phú của hắn rất cao, tuổi tác còn ít.. Với thực lực của hắn, cho dù thắng, cũng sẽ kiệt sức. Còn nếu ngươi ra tay, chắc chắn có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến này."

Đảo chủ cười khẩy một tiếng: "Các ngươi đánh giá quá thấp Quan Bạch Phụ rồi."

Dưới đáy biển, Quan Bạch Phụ cùng Thần Khởi nhanh chóng bay về phía trước, dùng niệm lực tạo thành một lá chắn xung quanh giúp họ đi lại dễ dàng trong nước. Quan Bạch Phụ lo lắng nói: "Có vẻ như Đảo chủ đã nhận ra kế hoạch của ta. Lúc các ngươi giao chiến, ta đã lặng lẽ bố trí Thiên Hoa chi trận, chỉ cần Đảo chủ ra tay, ta sẽ có cơ hội lợi dụng sức mạnh đó gây nhiễu loạn thiên địa chi lực ở kết giới. Kết giới vốn đã mong manh không thể chịu đựng thêm nữa, sẽ bị phá vỡ sớm hơn dự kiến. Nhưng trước sau gì Đảo chủ vẫn không chịu ra tay."

Thần Khởi thở dài: "Là vì thực lực của con chưa đủ mạnh. Giá như con có thể đánh bại Chu Hi, khiến Đảo chủ phải ra tay ứng cứu ấy."

Quan Bạch nói: "Chu Hi là người có thể khởi động Thiên Long trận, là cường giả hiếm có trong ngàn năm qua. Con thua hắn ấy là điều dễ hiểu, không cần tự trách bản thân." Quan Bạch Phụ kết một thủ quyết trong không trung, rồi nhẹ nhàng vung tay dưới đáy biển.

Chỉ thấy từ vực sâu dưới đáy biển, bỗng vang lên một tiếng gầm nhẹ, Quan Bạch mỉm cười: "Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn ở đây."

Con Quỳ Thú đang bay trên bầu trời chợt run rẩy, đôi mắt đỏ rực, nó trầm giọng nói: "Cái gã dưới đáy biển kia mấy chục năm ít khi có động tĩnh một lần, sao hôm nay lại không chịu yên?"

Đảo chủ thở dài: "Chắc là Quan Bạch cố ý đánh thức nó dậy."

Chu Hi cũng nghe thấy tiếng gầm từ vực sâu, tóc gáy dựng đứng. Hắn chưa từng nghe thấy tiếng gào quỷ dị đến vậy, tuy không có vẻ hung ác, nhưng không khỏi khiến lòng người sợ hãi. Hắn im lặng một lúc, bỗng nói: "Là Chu Khải thú."

Quan Bạch Phụ gật đầu: "Đúng vậy, Chu Khải thích nuốt mọi nỗi sợ trên đời." Quan Bạch Phụ nhìn con quái vật đầu thú mình cá từ dưới biển bơi lên, từ từ há ra những chiếc nanh sắc nhọn về phía mình, nhưng hắn lạ không hề sợ hãi, còn đưa tay vuốt ve đầu quái thú.

Quái thú há to miệng, tiếng gầm không ngừng vang lên, nhưng không gây ảnh hưởng gì đến Quan Bạch Phụ.

Quan Bạch Phụ âmu nói: "Đi nào, cùng ta chào đón sự trở về của người ấy."

Chu Khải thú bơi nhanh qua bên cạnh Quan Bạch Phụ, sau đó nhảy vọt lên, lao thẳng ra khỏi mặt biển.

Chu Hi nhìn con quái vật khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mắt, tay cầm trường kiếm, không hề sợ hãi, chỉ bình tĩnh cười nói: "Cho dù triệu hồi ra loài dị thú như vậy, cũng không chịu tự tay xuất thủ, Quan Bạch Phụ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Con Chu Khải thú xoay mình một vòng trên không trung, rồi há ra cái miệng rộng như máu chảo, lao thẳng về phía Chu Hi.

"Chém!" Chu Hi gầm lên, vung kiếm chém thẳng vào Chu Khải thú.

Nhưng Chu Khải thú hoàn toàn làm lơ luồng khí kiếm màu đỏ hùng mạnh, trực tiếp nuốt chửng cả Chu Hi vào.

Xa xa, Quỳ Thú chứng kiến cảnh này, kinh ngạc nói: "Nó ăn rồi ư?"

Đảo chủ bình tĩnh gật đầu: "Ăn rồi."

Trong khi đó, Sở Sơn Cô và Hải Thanh Mạc dừng lại cách Tu La đảo hơn trăm dặm, không tiến vào địa giới hòn đảo.

Hải Thanh Mạc ngơ ngác nhìn xung quanh, thắc mắc: "Đã đến rồi sao? Đảo chủ đâu?"

Sở Sơn nhíu mày nói: "Tu La đảo vẫn còn xa. Chúng ta chưa bước vào phạm vi của đảo chủ."

"Vậy sao dừng lại đây?" Hải Thanh Mạc đạp lên kiếm bay về phía trước, chợt nhận ra có một bức tường vô hình ngăn cản. Gã kinh ngạc nói: "Có ai đó đã bố trí trận pháp, bao vây Tu La đảo?"

Sở Sơn Cô gật đầu: "Tứ Tướng chi trận."

Hải Thanh Mạc hỏi: "Mạnh lắm ư?"

Sở Sơn Cô bước về phía trước, vươn tay lắc đầu: "Đối với người ngoài thì rất mạnh, còn với ta, chỉ cần búng ngón tay là có thể chạm vào. Nhưng mà..."

Hải Thanh Mạc lùi lại: "Nhưng không thể phá."

Sở Sơn Cô nói: "Không hổ là sư phụ, tuy chưa học đạo về trận pháp nhưng vẫn thấu hiểu huyền cơ. Một khi ta phá trận, sóng chấn động ở đây sẽ ảnh hưởng đến bên kia. Đối phương cố ý dụ ta vào bẫy."

Hải Thanh Mạc xua tay: "Ngươi cứ ca ngợi ta như vậy, ta thực sự không xứng nhận nổi. Ta không hiểu trận pháp, chỉ vì hồi nhỏ hay làm chuyện xấu nên mới đồng cảm với kẻ thích đặt bẫy thôi."
Bình Luận (0)
Comment