Chương 309: Nỗi sợ bắt đầu
Chương 309: Nỗi sợ bắt đầu
Chương 309: Nỗi sợ bắt đầu
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bị Chu Khải thú nuốt vào, trước mắt Chu Hi chìm vào bóng tối. Viên hồng ngọc trên ngón tay phát ra ánh sáng, soi rọi ba trượng quanh hắn.
Theo lý thì trong bụng quái vật đáy biển phải đầy những con tôm cá bị nó nuốt. Nhưng xung quanh Chu Hi không có sinh vật nào, chỉ có vô số u hồn âm quỷ lơ lửng. Hắn mỉm cười, dường như chẳng ngạc nhiên với cảnh tượng trước mắt.
Trên thanh kiếm của Chu Hi bỗng lóe lên ánh đỏ.
Chu Hi vuốt nhẹ lên kiếm, lắc đầu: "Xông thẳng ra ngoài, có vẻ hơi nhàm chán. Nếu Quan Bạch Phụ muốn chơi trò này, vậy ta sẽ chiều ý hắn một lượt. Nuốt chửng tất cả nỗi sợ phải không?"
Chu Hi đưa tay siết chặt cổ một duhồn, nhìn nó giãy dụa trong tay mình. Hắn cười nói: "Vậy để đối mặt trực tiếp với - sợ hãi của mình." Niệm lực trong tay Chu Hi lưu chuyển, du hồn nhanh chóng đông cứng thành một quả cầu màu trắng. Hắn không chút do dự, nuốt quả cầu vào.
Chỉ trong giây lát, Chu Hi cảm thấy bản thân rơi vào ảo cảnh, thân thể chìm thẳng xuống vực sâu vạn trượng. Hắn nhắm mắt, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Cảnh vật xung quanh thay đổi nhanh chóng, ý thức của hắn dần mơ hồ. Chờ đến khi hắn mở mắt ra lần nữa, khắp nơi chỉ là màu trắng, bên tai là tiếng tiếng nhạc ai oán tiếc thương và tiếng khóc than thảm thiết. Hắn ngước mắt nhìn lên, thấy mình còn nhỏ tuổi, quỳ gối giữa một đám người lớn, úp mình dưới đất, im lặng nghe tiếng khóc nức nở của mọi người. Mà cách đó không xa, trên chiếc giường là một người phụ nữ mặc áo trắng nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, phảng phất như đang ngủ say.
Đó là mẫu thân của hắn, từng là thiên kim Tả Tướng phủ, nay là Vĩnh Vương phi.
Tuy có sắc đẹp tuyệt trần, xuất thân hiển hách, địa vị tột bậc, nhưng hôm nay chỉ có thể nằm đó nghe tiếng khóc khiến người ta u buồn.
Ba năm trước, Tả Tướng đã mất quyền lực, bị ép cáo lão về quê. Cuộc hôn nhân chính trị này coi như kết thúc. Tuy mẫu phi của hắn có danh là chính phi, nhưng nam nhân kia chưa bao giờ yêu mẫu thân hắn. Cho dù mẫu thân của hắn đã ra đi mãi mãi, thậm chí chết trong hoàn cảnh kỳ lạ, nhưng nam nhân vẫn lấy cớ chinh chiến bên ngoài, không quay về Thần Đô thành.
Nhưng những tiếng khóc đó có phải vì thương cảm cho mẫu thân của hắn không?
Thật nực cười. Ngay cả nam nhân đã từng sớm chiều bầu bạn cũng không đau buồn vì người, những người kia làm sao hiểu được nỗi đau này.
Chẳng qua Tả tướng đã trở thành quá khứ, Vĩnh Vương phi qua đời năm hai mươi tám tuổi, tất cả đều sụp đổ. Cuộc sống sắp tới của họ sẽ vô cùng khốn khó. Họ sẽ bị phân tán đến các trạch viện khác trong Vĩnh Vương phủ, nhưng vì xuất thân từ chính phi nên bị kỳ thị, xa lánh. May mắn thì bị đuổi khỏi Vương phủ, xui xẻo thì bị ném xuống giếng khô, trở thành một trong hàng vạn linh hồn oan khuất ở Thần Đô.
Đang suy nghĩ, bỗng một nhóm người xông vào. Họ mặc giáp nhẹ, dắt đao bên hông. Người đứng đầu là thủ lĩnh thị vệ của phủ trắc phi. Trong tay hắn ta là một quyển sổ, hắn đọc lên trước mọi người. Chu Hi nghe không rõ, có lẽ là sắp xếp cho người nhà chính phi.
Trong đại điện, tiếng khóc càng lúc càng ồn ào, càng chói tai.
Người đội mũ đen gầm lên một tiếng, đại điện lập tức im bặt. Hắn hắng giọng một cái sau đó bắt đầu đọc. Danh sách rất dài, hắn đọc rất lâu, cuối cùng gập sổ lại phất tay: "Cứ như vậy đi."
Đám thuộc hạ bước vào đại điện, gần như ép mọi người rời đi. Có hạ nhân thực sự quý mến Vĩnh Vương chính phi, đứng dậy chửi rủa: "Thi hài vương phi còn chưa an táng, các ngươi đã đến quấy rối, đúng là đại nghịch bất đạo!"
Người đội mũ đen nhảy tới, đá văng hạ nhân kia ra ngoài, quát: "Người sống còn cần các ngươi hầu hạ, người chết rồi cần gì các ngươi ở đây làm ầm ĩ?"
Hạ nhân bị đá gãy xương sườn, nằm dưới đất rên rỉ nhưng không thể nói nên lời.
Những người còn lại không dám phản kháng nữa, đều lau khô nước mắt, lặng lẽ đứng dậy.
Nhưng một bóng hình nhỏ lại đi ngược dòng người hướng ra cửa, bước từng bước tiến về phía giường mẫu phi.
Chỉ có người đội mũ đen chú ý đến hành động kỳ lạ này, hắn ta nhíu mày: "Tiểu... điện hạ, ngài định làm gì?"
Chu Hi nhìn người phụ nữ trên giường, thở dài: "Mẫu phi, trên thế gian này những người ôn hòa như mẫu phi luôn bị bạc đãi. Khi còn sống như thế, khi đã khuất cũng vậy. Mẫu hậu vẫn thích mặc áo trắng, dịu dàng đẹp đẽ như tiên nữ trên trời. Nhưng khi qua đời, mẫu hậu vẫn chỉ có thể mặc bộ áo trắng này, có cảm thấy nhàm chán không?"
Một hộ vệ khác bước lên nói: "Sao ngươi phải để ý đến thằng nhóc đó? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi."
Nhưng người đội mũ đen đặt tay lên chuôi kiếm.
Chu Hi bỗng quay lại, cởi bỏ áo tang, để lộ chiếc áo đỏ bên trong.
Người đội mũ đen quát khẽ một tiếng: "To gan!"
"Tại sao lại to gan? Chỉ vì ta mặc áo đỏ trong đám tang sao?" Chu Hi đột nhiên rút từ trong lòng ra một con dao găm, cắt nhẹ thành một vệt trên ngón tay, sau đó lau máu tươi của mình lên trán.
Người áo đen trầm giọng nói: “Điện hạ, thuộc hạ chỉ phụng mệnh làm việc."
Chu Hi quát: "Các ngươi, tất cả dừng lại! Không ai được rời khỏi đây."
Mọi người dừng bước, quay lại nhìn Chu Hi trên đài.
Người đội mũ đen nói: "Chính phi đã khuất, trạch viện không cần nhiều người hầu như vậy nữa."
Chu Hi hỏi: "Chính phi đã mất, nhưng ta vẫn còn sống. Ta là ai?"
Người kia không ngờ đứa trẻ còn không cao bằng một thanh kiếm lại toát ra khí thế áp đảo đến thế, hắn ta đáp: "Ngài là đại điện hạ của Vĩnh Vương phủ."
"Sai rồi. Ta là Hoàng trưởng tôn của Nam Dạ.” Chu Hi nói: “Con dao găm này do Hoàng gia gia ban cho ta khi mới sinh. Trên đó khắc dòng chữ: Vinh quang vạn thế, hào quang Chu thị."