Chương 310: Trở về chiến trường
Chương 310: Trở về chiến trường
Chương 310: Trở về chiến trường
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau khi nghe được lời của Chu Hi, người đội mũ đen kinh ngạc trong chốc lát. Lời nói của Chu Hi đã tạo áp lực rất lớn cho hắn. Dẫu rằng Tả tướng phủ đỡ đầu cho chính phi đã sụp đổ, dẫu rằng giữa Vĩnh Vương và chính phi đều không có tình cảm, nhưng ba chữ "Hoàng trưởng tôn" thật sự rất có trọng lượng. Người đội mũ đen do dự, trong giây lát không thể đáp lại.
Một hộ vệ khác bên cạnh cảnh cáo: "Nếu không xong việc, ngươi và ta đều phải chết."
Người đội mũ đen lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng u ám, hoàn toàn không để ý đến lời Chu Hi, phất tay ra lệnh: "Đưa tất cả đi!"
Chu Hi quay người, bước tới dưới giường của mẫu thân, ngồi xổm xuống: "Mẫu phi, người hãy nhìn đây. Cho dù thân phận của con có đáng sợ đến đâu, chỉ cần bản thân không có thực lực mạnh mẽ, rốt cuộc cũng sẽ không ai để ý."
Thực ra sau lưng tên đội mũ đen đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng hắn biết thủ đoạn của người nữ nhân phủ trắc phi kia, dù thế nào cũng phải vượt qua thời khắc này trước đã.
"Ngươi làm gì vậy!" Một tên hộ vệ khác bên cạnh hoảng hốt thét lên.
Người đội mũ đen vội vàng quay đầu lại. Chỉ thấy Chu Hi đặt dao găm xuống, cắt một vết trên ngón tay của mẫu phi, rồi nhẹ nhàng buông dao găm xuống, duỗi ngón tay ra lau máu của mẫu thân, cuối cùng đứng dậy, quay đầu nhìn về phía mọi người trong sân, nở nụ cười đầy tà khí.
Người đội mũ đen trợn tròn con ngươi, lẩm bẩm: "Đây là...”
Chu Hi giơ tay lên, lau máu tươi của mẫu thân lên trên trán, vẽ ra một vệt ngang đỏ thắm. Kết hợp với dấu vết vừa rồi đã dùng máu tươi của mình vẽ ra, tạo thành một đồ án quỷ dị.
Giống như một đoá hoa đỏ thắm tươi tốt nở rộ, nhưng lại toát ra một khí tức tử vong.
"Trận pháp huyết chú, Vong Hoa," Chu Hi âm u nói.
"Chạy!" Tên đội mũ đen hét lớn, lập tức xoay người, huy động toàn bộ niệm lực lao về phía lối ra đại điện. Hắn là thuấn thuật sư cường đại nhất trong vương phủ, với tốc độ của hắn, chỉ cần nháy mắt là có thể chạy ra khỏi đại điện. Nhưng mới chạy được nửa nháy mắt, hắn đã cảm nhận đau đớn từ nửa người dưới truyền lên. Hắn cúi đầu, phát hiện nửa người dưới đã biến mất, không khỏi cười khổ một tiếng, toàn thân hóa thành một đoá hoa máu, nổ tung trên không trung.
Một luồng hồng quang lóe lên từ trong phòng, lướt qua rồi biến mất.
Chu Hi quỳ gối dưới đất, đưa tay ôm trán, máu tươi không ngừng rỉ từ đầu ngón tay. Hắn nhếch mép cười không ngừng: "Đều chết hết rồi, đều chết đi!"
Trong đại điện, khắp nơi là thi thể. Cho dù là hộ vệ từ trắc phi phủ hay người hầu của chính phi phủ, tất cả đều chết dưới Vong Hoa vừa rồi.
Chu Hi cười điên dại, rồi ngã gục xuống bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình ở giữa chiến trường, mặc giáp đỏ thẫm, nằm trong đống thi thể. Một con sư tử toàn thân bừng cháy, to lớn như ngọn núi nhỏ đứng trên người hắn, cúi đầu xuống, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.
Đang lúc ý thức Chu Hi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, một giọng nói oai hùng vang lên trên đầu: "Thủ lĩnh, ngươi chạy trước đi. Chúng ta sẽ cản hậu!"
Chu Hi khó nhọc nghiêng tay, quay đầu lại.
Chỉ thấy một chiến sĩ đầy vết máu trên áo giáp thúc ngựa chạy tới.
Hắn cúi xuống, bế Chu Hi lên, đặt lên lưng ngựa: "Thủ lĩnh, chạy thật xa! Không được quay đầu lại!"
Sau lưng nam nhân kia còn có tám kỵ binh tay cầm trường thương, mặt ngươi nghiêm túc. Chứng kiến Chu Hi phóng ngựa chạy đi, họ quay lại xông về phía con sư tử.
Chu Hi ngồi trên lưng ngựa, cả người kiệt quệ không còn sức lực. Hắn cười khổ, nghĩ thầm: Truyền thuyết về vị tướng quân bất bại cuối cùng cũng bị phá hủy, bản thân sẽ mang theo nỗi sỉ nhục và kết quả toàn quân bị diệt trốn về doanh trại. Đáng lẽ tháng sau hắn sẽ trở lại Thần Đô thành, hơn nữa còn là vinh quang trở về!
Hận!
Chu Hi nắm chặt nắm đấm.
"Không thể đi được! " Chu Hi đột nhiên có sức lực, hắn giật dây cương, ngừng lại, rồi lập tức thúc ngựa xoay người.
"Thủ lĩnh! Đừng quay đầu lại! " Binh sĩ vừa cứu hắn thấy Chu Hi quay đầu lại, vội vàng kêu to.
Chu Hi nhảy lên từ trên lưng ngựa, chậm rãi lơ lửng trên không trung. Hắn vung hai tay lên, xác chết nằm la liệt trên chiến trường bỗng đồng loạt đứng dậy, mở đôi mắt vốn đã nhắm chặt, bên trong là một màu trắng dã.
Sau đó, từng hồn phách linh hồn lần lượt thoát ra khỏi những cơ thể ấy, lao về phía con sư tử.
Con sư tử kinh hãi chứng kiến hồn phách của toàn bộ binh sĩ trên chiến trường ào tới. Nó gầm lên: "Sao ngươi dám dùng Bách Quỷ trận ở nhân gian, không sợ Khán Dần thành tới tìm ngươi tính sổ sao?"
"Tính sổ? Chỉ khi còn sống mới có tính sổ, còn ngươi sắp chết rồi, không cần nghĩ tới những chuyện rườm rà đó nữa." Chu Hi quát lên một tiếng chói tai, những quỷ hồn kia đột ngột dừng lại, quay người lao về phía hắn. Chu Hi dang rộng vòng tay, đón nhận từng linh hồn lần lượt xâm nhập vào thể xác mình. Sắc mặt hắn vặn vẹo đau đớn, huyết lệ chảy dài trên gò má, nhưng phía sau anh, quỷ ảnh khổng lồ dần dần hiện rõ.
"Khốn kiếptiệt!" Sư tử phun ra ngọn lửa đen, đẩy lui mấy binh sĩ rồi đột ngột xoay người, định chạy trốn.
"Ngươi trốn không thoát đâu." Chu Hi nhếch mép cười, máu tươi chảy ra từ khóe miệng nhưng hắn vẫn thản nhiên không để ý. Chu Hi chậm rãi giơ tay lên, chỉ về phía con sư tử, nói khẽ: "Hồn Sát."
Chỉ nghe vang lên một tiếng sấm nổ vang.
Quỷ ảnh sau lưng Chu Hi lập tức tiêu tan, hóa thành một luồng hắc lôi đuổi theo con sư tử. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, sư tử bị sét đánh trúng, thân hình nhanh chóng tan biến, hóa thành biển lửa màu đen tản mát ra. Chu Hi kiệt sức, rơi từ trên cao xuống đất, ngất lịm.
Không ngươi bao lâu sau, hắn dần dần tỉnh lại. Chu Hi đưa tay cầm thanh kiếm gãy bên cạnh, chống người đứng dậy. Giọng hắn khàn khàn nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Nhưng chẳng ai đáp lại lời hắn.
Chín binh sĩ còn lại đều bị ngọn lửa đen lan tràn thiêu đốt thành than đen ngay khi thân thể sư tử vỡ vụn. Tuy họ kịp thúc ngựa chạy trốn nhưng thân thể đã hoàn toàn cháy đen, đôi mắt long lanh như ngọc nhưng vẫn phảng phất nỗi khiếp sợ cuối cùng lúc sinh thời.
Trong trận chiến này, Chu Hi dẫn ba ngàn quân đối đầu một vạn quân địch cùng con sư tử được phụng dưỡng ba trăm năm. Quân thù và sư tử đều bị tiêu diệt sạch sẽ, chỉ còn mình hắn sống sót. Mặc dù chiến thắng, nhưng cả chiến trường giờ chỉ còn một mình Chu Hi.
"Không!!!" Chu Hi giận dữ hét lên.