Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311: Kiếm Nổi Hồng Quang

Chương 311: Kiếm nổi hồng quang Chương 311: Kiếm nổi hồng quang

Chương 311: Kiếm nổi hồng quang

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Du hồn kia cười điên cuồng, "Nhưng ngươi muốn bảo vệ bọn họ, nô bộc trong viện của mẫu thân ngươi, binh sĩ thề sống chết trung thành với ngươi, tất cả bọn họ đều đã tử vong. Ngươi bộc phát ra một thứ sức mạnh lớn hơn, nhưng ngươi không kiểm soát được lực lượng ấy, bởi vì nó phát sinh từ nỗi sợ, chứ không phải từ ý chí bảo vệ."

"Hóa ra là thế à?" Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch trong tay.

"Đúng vậy, lần này ngươi cũng không thể bảo vệ ai cả, Thần Đô thành chỉ là thoát chết trong chốc lát mà thôi." Du hồn đột nhiên bay lên, xoay vòng quanh Chu Hi một vòng, một bức tranh lập tức hiện ra trước mặt Chu Hi, trong đó thành Thần Đô chìm trong biển lửa đen, tòa nhà sụp đổ, tất cả bách tính cùng người tu hành ngã xuống biển lửa, hoàn toàn là cảnh địa ngục trần gian.

Chu Hi cau mày nói: "Đây là cái gì?"

"Đây là Thần Đô thành ba tháng sau, ngươi sẽ không thể thay đổi được điều gì." Du hồn cười ha hả nói. "Bởi vì Quan Bạch Phụ sắp mở kết giới Tu La.”

"Kết giới Tu La...." Chu Hi nhẹ nhàng phất tay, chỉ trong chớp mắt Hồng Nhan kiếm đã hóa thành hơn mười thanh pháp kiếm đâm tới xung quanh.

Nhưng máu thịt trong cơ thể Chu Khải thú kia như tường đồng vách sắt, hơn mười thanh pháp kiếm của Chu Hi đâm tới chỉ phát ra tiếng leng keng, cũng không thể gây ra vết thương nào.

"Vô ích thôi." Giọng nói đầy thê lương vang lên một lần nữa: "Dù ngươi có cảnh giới Thiên Bệ, cũng không thể mổ bụng nó từ trong ra được."

"Ta hiểu rồi, trong cơ thể Chu Khải thú có một đại trận." Chu Hi hơi nghiêng đầu: "Từ lúc ta tiến vào cơ thể nó, cảnh giới của ta đã bị trấn áp."

"Ngươi rất mạnh, nhưng người càng mạnh thường càng sợ hãi nhiều. Nếu nuốt chửng được ngươi, Chu Khải thú sẽ trở nên vô cùng cường đại." Giọng nói thê lương đột nhiên gầm lên: "Ăn hắn đi!"

Một tiếng ra lệnh, vô số du hồn xông ra từ bên người Chu Hi, điên cuồng lao về phía hắn.

Chu Hi vẻ mặt kinh hãi, nhưng số lượng du hồn quá đông, chẳng bao lâu sau đã bao trùm lấy thân thể hắn.

"Thiên chi kiêu tử của Thần Đô thành mà mọi người đồn đại, rốt cuộc cũng chỉ như thế." Giọng nói thê lương cười phá lên.

Những du hồn chứa đầy nỗi sợ hãi xông vào trong cơ thể Chu Hi, những hình ảnh đáng sợ hiện lên trong đầu hắn. Hắn là thiên kiêu chi tử của Thần Đô thành, từ nhỏ đã tạo nên truyền kỳ Hoàng trưởng tôn, hắn dường như vĩnh viễn làm mọi việc mà chẳng tốn sức. Nhưng cuộc đời có đơn giản vậy đâu.

Trên con đường lên ngôi hoàng đế, Chu Hi cũng trải qua vô số hiểm nguy, làm sao hắn chưa từng sợ hãi? Nhưng sợ hãi không có nghĩa là hèn nhát!

Những thanh pháp kiếm đang bay lượn trong cơ thể Chu Khải thú đột nhiên kết thành một đại trận trên không trung, chỉ thấy một luồng sáng vàng tỏa ra, chiếu thẳng lên trên những du hồn bao phủ Chu Hi. Toàn bộ du hồn bị ánh sáng vàng chiếu đến lập tức tan thành tro bụi. Chu Hi một lần nữa đứng thẳng dậy, khắp người đầy vết máu, kết hợp với bộ đồ đỏ của hắn, lại càng thêm rực rỡ. Hắn giơ tay, tất cả kim quang kiếm một lần nữa hợp thành Hồng Nhan, trở lại trong tay hắn. Hắn lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi. Đừng quên ta là trận pháp sư cường đại nhất trong thế hệ trẻ, đại trận áp chế cảnh giới ngươi bố trí trong cơ thể Chu Khải thú không có tác dụng với ta." Nói xong, Chu Hi cắm thanh Hồng Nhan kiếm xuống dưới chân mình.

Xung quanh lập tức chấn động dữ dội, rõ ràng Chu Khải thú cảm nhận được cơn đau kịch liệt này.

Bên ngoài chiến trường, đảo chủ ngồi trên Quỳ thú, nhìn xuống Chu Khải Thú đau đớn dữ dội nhảy lên từ mặt biển, âm u nói: "Xem ra vị hoàng đế Nam Dạ này đã gây phiền toái lớn cho Chu Khải thú rồi."

Thân thể Quỳ thú bay vòng vòng, giọng điệu hơi bất an: "Quan Bạch Phụ không thể lợi dụng ngươi, liệu có chuyển sang muốn lợi dụng Chu Hi không?"

"Sợ hãi sẽ mang lại lực lượng, còn Chu Khải thú vinh hạnh là vương giả trong việc thôn tính sợ hãi, nhưng thực ra vẫn luôn bị thế giới bên ngoài hiểu lầm. Hắn chưa bao giờ nuốt chửng nỗi sợ, hắn chỉ có thể thổi phồng nỗi sợ trong lòng người, mà sợ hãi lại có thể kích thích lực lượng mạnh mẽ nhất của một người." Đảo chủ chậm rãi nói: "Năm đó khi Chu Khải Thú đi ngang qua chiến trường, trận chiến thường trở nên vô cùng tàn khốc. Bởi vì tất cả đều sợ hãi, liều chết chiến đấu. Nếu Chu Hi bị dụ dỗ thành công, thi triển một chiêu kiếm, có lẽ Quan Bạch Phụ đã có thể lợi dụng."

“Quan Bạch Phụ phải dùng Thiên Địa chi khí mới có thể phá vỡ kết giới chứ? Chu Hi cũng biết dùng Thiên Địa chi khí?” Quỳ thú hỏi.

“Hắn không có Thiên Địa chi khí nhưng hắn là quân vương của Nam Dạ. Đế Vương chi khí bản thân đã đại diện cho... thiên địa.” Đảo chủ mỉm cười: “Vậy phải mỏi mắt mong chờ rồi.”

Quỳ thú không hiểu: "Nếu hắn thật sự bị lợi dụng, ngươi có cách giải quyết chứ?"

Đảo chủ lắc đầu: "Không có."

Quỳ thú tức giận nói: "Vậy ngươi còn hưng phấn cái gì!"

"Một Nhân Hoàng vừa tuyên bố tương lai thống nhất Nam Bắc, nếu bị kích động nỗi sợ trong lòng như vậy, thật có ff nực cười." Đảo chủ vẫn dịu dàng nói: "Nếu hắn thắng, vì chiến thắng mà vui, nếu hắn thua, vì nực cười mà cười. Có gì không được!"

Quỳ thú lạnh lùng nói: "Ngươi cũng nghĩ thoáng thật đấy!"

Đảo chủ đột nhiên cúi đầu: "Ta cảm nhận được! Hắn sắp phá trận ra rồi!"

"Phá!" Chỉ nghe một tiếng thét chói tai, một luồng kiếm khí trực tiếp xuyên thủng thân thể Chu Khải thú, bay thẳng lên trời.

Kiếm khí đỏ rực như máu, đương nhiên là của Chu Hi.

Đảo chủ ngước nhìn lên: "Kiếm tốt đấy."

Quan Bạch Phụ ở dưới nhảy lên, thần sắc càng hân hoan: "Kiếm tốt lắm!"

"Đương nhiên là kiếm tốt!" Chu Hi bay ra từ thân thể Chu Khải Thú, đuổi theo luồng kiếm khí kia bay lên trời: "Nhưng kiếm tốt chưa hẳn chỉ có vậy!"
Bình Luận (0)
Comment