Chương 312: Trở lại nhân gian
Chương 312: Trở lại nhân gian
Chương 312: Trở lại nhân gian
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Quan Bạch Phụ tung người đuổi theo, Đảo chủ lộ vẻ cau mày hiếm thấy, hừ lạnh phân phó: "Ngăn cản một chút."
Quỳ thú khẽ nhếch mép, trực tiếp phun ra một luồng tử lôi về phía Quan Bạch Phụ. Quan Bạch Phụ né người sang một bên, bạch quang trong tay lóe lên, hắn trực tiếp nắm chặt luồng tử lôi kia, sau đó quật ngược về phía Đảo chủ.
Đảo chủ khẽ nhướng mày, luồng tử lôi màu tím kia vừa chạm đến mặt hắn đã tan thành mây khói.
Chỉ thấy nơi kết giới phía xa, nước biển lập tức dậy sóng.
Đảo chủ trầm giọng nói: "Quan Bạch Phụ này thực tế đã tính toán mọi khả năng rồi."
Quan Bạch Phụ tránh được đòn công kích đó, đã gần đuổi kịp Chu Hi, hai tay y vung mạnh, vô số sợi tơ màu trắng từ trong tay hắn tràn ra, trực tiếp quấn chặt dưới chân Chu Hi.
Chu Hi sững sờ, nghi hoặc nói: "Bạch Phát Tam Thiên Trượng của Đoàn Ngôn? Ngươi chỉ giao đấu một lần đã học lén được rồi."
Quan Bạch Phụ cười đáp: "Kỹ xảo thô thiển như thế, cần gì phải học lén?" Nói xong, Quan Bạch Phụ vận sức kéo xuống, trực tiếp ném Chu Hi đi, sau đó tiếp tục bồng bềnh bay lên, đuổi theo luồng kiếm khí màu đỏ xông lên trời kia.
Thân thể Chu Hi tuy đang rơi thẳng xuống, nhưng sắc mặt vẫn lộ nét cười thản nhiên: "Quả nhiên, ngươi ép ta phát ra chiêu kiếm này, là có mục đích riêng của ngươi."
"Tiểu tử, chiêu kiếm này của ngươi, ta đã từng thấy rồi." Đảo chủ đột nhiên nói.
"Long Đằng kiếm của Hoàng đế khai quốc họ Chu, mở mang biên giới phương nam là dùng kiếm này khởi đầu. Nghe nói đây là kiếm pháp bá đạo nhất nhân gian. Kiếm pháp này chỉ có một chiêu, người trong hoàng tộc họ Chu, ba đời cũng chỉ có một người học được, nghe nói có thể đại biểu cho đế vương chi khí." Chu Hi mỉm cười nhìn Đảo chủ: "Kiếm thuật của ta, so với tổ tiên, ra sao?
Đảo chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sáng tạo kiếm pháp, và sử dụng kiếm pháp ấy, dù sao cũng khác nhau."
"Đúng là có lý, ta cũng không thể tranh cãi lại được." Chu Hi giơ tay ra, chỉ thấy chiếc nhẫn trên ngón tay lóe lên một đạo hồng quang, kiếm khí màu đỏ bay thẳng lên trời đột nhiên uốn quanh xuống, trực tiếp lướt qua sát bên người Quan Bạch Phụ. Quan Bạch Phụ giơ tay ra, một vòng xoáy màu trắng hiện lên trong tay, chắc là muốn hút lấy kiếm khí màu đỏ kia vào. Nhưng kiếm khí kia không hề dừng lại, mà nguyên thẳng vào trong chiếc nhẫn hồng ngọc của Chu Hi.
Quan Bạch Phụ cau mày: "Đây là?"
Chu Hi cười đáp: "Bên trong chiếc nhẫn ngọc đỏ này, tađã thiết lập trận pháp tên Vô Cực."
"Vô Cực." Quan Bạch Phụ lơ lửng giữa không trung, Thần Khởi cũng hiện thân bên cạnh hắn.
Chu Hi vuốt ve chiếc nhẫn vẫn đang phát ra ánh hồng quang không ngừng: "Đúng vậy, Vô Cực, là hư vô, cũng là vô tận, có thể hấp thu tất cả lực lượng nhân gian, cho đến khi viên Chu Huyền Châu của ta không chịu nổi nữa mới thôi. Xem ra chiêu kiếm vừa rồi của ta vẫn chưa đủ, Chu Huyền Châu của ta chỉ là hơi nóng lên mà thôi."
Quan Bạch Phụ thốt như đang tự nói: "Ngươi đã nhận ra từ trước à?"
"Tính toán xem ra rất tinh vi, nhưng nói cho cùng, vẫn chỉ là một trận pháp mà thôi." Chu Hi nhẹ nhàng quay trường kiếm trong tay. "Làm sao lọt khỏi mắt quan sát của ta được?"
Thần Khởi khẽ thở dài, hạ giọng nói: "Giáo hoàng, không còn cách nào khác."
Quan Bạch Phụ lắc đầu: "Ta thử lại lần nữa."
"Không còn kịp nữa rồi, Sở Sơn Cô đã ở bên ngoài trận pháp. Dù hiện giờ hắn chưa phá được trận nhưng sẽ sớm tìm ra phương pháp phá trận thích hợp."
Quan Bạch Phụ nhẹ nhàng xoa xoa trán: "Thần Khởi, sao ngươi cứ gọi ta là Giáo hoàng, chứ chẳng bao giờ gọi ta là sư phụ?"
"Bởi vì sư phụ chỉ có thể truyền nghề, còn Giáo hoàng có thể dùng thánh quang soi sáng con đường phía trước của đệ tử." Lúc này thân thể Thần Khởi bỗng bay lên cao, hắn hô to: "Thánh quang của Thánh giáo, chiếu rọi thiên cổ."
"Không tốt." Quỳ thú gầm lên một tiếng.
Đảo chủ ngồi trên đầu Quỳ thú, hạ xuống bên cạnh Chu Hi, lạnh lùng nói: "Đúng là không tốt."
Chu Hi giật mình: "Hắn định tự sát sao?"
Chưa dứt lời, đã thấy vô số thánh quang từ bắn ra trong thân thể Thần Khởi. Khuôn mặt hắn không hề đau đớn, trái lại mang ý vị giải thoát. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó thánh quang chói lòa lập tức bao trùm, theo sau là một tiếng nổ lớn, toàn bộ thánh quang hóa thành một thanh kiếm quang, lao tới đại trận Tu La.
Chu Hi vội hỏi: "Thánh quang như thế, có thể phá vỡ đại trận kia không?"
"Không phải lực lượng của thiên địa, không thể phá hủy đại trận, nhưng dùng thánh quang đổi lấy hy sinh tính mệnh, có lẽ có thể mở ra đại trận trong thời gian ngắn." Đảo chủ đáp.
"Ngăn cản hắn lại." Chu Hi cầm kiếm định xuất kích nhưng bị Đảo chủ giơ tay chặn lại.
"Chu Huyền Châu của ngươi vừa hấp thu luồng kiếm khí bá đạo kia, giờ không thể nuốt thêm thánh quang được nữa." Đảo chủ lắc đầu.
"Ta có cách của riêng ta." Chu Hi đáp.
"Ta biết cách ngươi nói, nhưng chưa phải lúc." Đảo chủ lắc đầu.
Quỳ thú tức giận nói: "Vậy ngươi cũng ra tay đi!"
Đảo chủ vẫn lắc đầu: "Vậy thì càng không phải lúc."
Bên ngoài đại trận Tu La, dưới chân Sở Sơn Cô, vô số hắc điểu xoay vòng, đôi mắt hắn thoáng chốc biến thành ngọc bạch rồi lại trở lại bình thường. Hắn nhíu mày nói: "Người trong Thánh giáo đều điên cuồng như vậy sao?" Nói xong, những con hắc điểu dưới chân hắn điên cuồng tấn công về phía đại trận. Thân chúng nhanh chóng bốc cháy, trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi, nhưng không hề lui bước, ngược lại càng tấn công dữ dội hơn.
Hải Thanh Mạc bên cạnh nghi ngờ nói: "Ngươi dẫn bầy chim đen này phá trận, có tàn nhẫn quá không?"
"Chúng không phải sinh vật, chỉ là oán khí hóa thành hình hắc điểu mà thôi." Sở Sơn Cô nhẹ nhàng phất tay áo, kết giới lập tức mở ra một lỗ hổng. Hắn dẫn Hải Thanh Mạc nhanh chóng lao vào.
Hải Thanh Mạc hỏi: "Vừa rồi ngươi thấy gì?"
"Một luồng thánh quang, lao thẳng tới đại trận." Sở Sơn Cô đáp.
Hải Thanh Mạc kinh ngạc: "Thánh quang?"
Chỉ thấy thanh quang kiếm đánh lên trên đại trận, nhưng không phát ra tiếng động gì, lập tức biến mất vào trong. Tuy nhiên, chốc lát sau phía sau đại trận xuất hiện ba bóng người mơ hồ.
"Nhân gian, đã lâu không gặp." Một giọng nói đầy ý cười vang lên.
Lúc này Chu Hi và Đảo chủ mới chạy đến bên ngoài đại trận, Chu Hi siết chặt kiếm trong tay: "Chúng là Đọa Tiên của Tu La giới?"
"Lần này cũng không cách nào gặp!" Sở Sơn Cô chạy đến, xuất chưởng đẩy ra, đánh vào phía trên đại trận.
Ba bóng người phía sau đại trận mới hơi rõ ràng, nhưng sau đó lại gần như biến mất, giọng nói kia vẫn còn đó: "Lực lượng trận pháp thật khổng lồ, Sơn chủ đã tới rồi ư?"
Nhưng lại có một giọng nữ đáp lời: "Không phải lực lượng của Sơn chủ, người này tuy cảnh giới cao nhưng không biết thiên địa chi khí, chỉ dùng niệm lực bình thường phục hồi kết giới."
"Nếu đại trận đã bị phá, Sơn chủ chưa tới, thì ai có thể ngăn cản chúng ta ——" Một nam nhân mặc áo giáp đen cầm trường thương màu vàng, trực tiếp đâm xuyên qua kết giới, hạ xuống biển cả bao la: "... trở lại nhân gian!"