Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313: Chuẩn Bị Chiến Đấu

Chương 313: Chuẩn bị chiến đấu Chương 313: Chuẩn bị chiến đấu

Chương 313: Chuẩn bị chiến đấu

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Sau khi nam nhân cầm trường thương hiện thân trên mặt biển, lại có hai người từ trong kết giới bay vút ra. Một cô gái trẻ tuổi thanh tú, mặc áo đỏ, dáng người mảnh mai, một gã cao to vóc dáng lực lưỡng, cầm một thanh trường đao cực lớn, để trần nửa người. Nam nhân cầm trường thương nhẹ nhàng vung trường thương, chỉ thẳng lên trời.

Trên bầu trời, áng mây cuồn cuộn, hình như có sinh vật lạ đang di chuyển.

"Mời Thánh chủ giáng lâm nhân gian." Nam nhân cầm trường thương hô to.

"Giáng lâm cái quái gì!" Sở Sơn Cô trực tiếp giang hai tay, một thanh trường thương bạc khổng lồ xuyên biển bay lên. Trước mặt Sở Sơn Cô nó biến thành một thanh trường thương bình thường, Sở Sơn Cô nắm chặt lấy nó. Sau đó hắn bắt chước nam nhân cầm thương chỉ mạnh lên trời một cái, liền thấy trong tầng mây có một luồng hắc lôi rơi xuống, quấn quanh mũi thương của Sở Sơn Cô, Sở Sơn Cô trực tiếp đâm thẳng vào trong kết giới.

Hắc lôi phun trào, lập tức bao trùm mặt chính diện của kết giới.

Tráng hán cười vang: "A Hứa, ngươi vẫn chậm một chút rồi. Bị vị Trận pháp sư kia chiếm mất thế chủ động rồi."

Nam nhân cầm thương lạnh lùng nói: "Thì sao? Thánh chủ giáng lâm nhân gian chỉ là vấn đề thời gian. Hắn đã tu bổ lại kết giới, vậy thì chúng ta chơi thêm một lúc, giết chết những kẻ trước mặt là được."

Quan Bạch Phụ chậm rãi hạ xuống, con Chu Khải thú bị Chu Hi mổ bụng nào đã phục hồi như thường từ lúc không biết. Nó bơi tới dưới chân Quan Bạch Phụ, đỡ lấy thân thể hắn. Quan Bạch Phụ hạ giọng nói: "Thật khó chơi đấy."

Cô gái áo đỏ nhìn thoáng qua, chú ý tới Quan Bạch Phụ, thần sắc sững sờ: "Tiểu Quan?"

Gã cao to cười nói: "Không hổ là đệ tử của Thánh chủ. Tuy mất cả ngàn năm mới đưa chúng ta trở lại nhân gian, nhưng dù sao cũng là hạt giống Thánh chủ gieo trên cõi nhân gian, lớn lên trên mảnh đất ngạo mạn vô tri này, dù gì cũng cần một chút thời gian."

Quan Bạch Phụ trầm giọng nói: "Thánh chủ vẫn chưa giáng lâm nhân gian, vậy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Kẻ địch trước mặt các ngươi mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều."

Nam nhân cầm trường thương chăm chú nhìn Đảo chủ đang ngồi trên đầu Quỷ Thú phía xa, vẻ mặt trầm tư, thở dài nói: "Thanh Long Thần Quân."

Đảo chủ mỉm cười dịu dàng, giơ tay búng nhẹ tai mình: "Đã lâu lắm rồi. Tiếc rằng ta không hề thích cái tên đó. Ta thích cái tên bây giờ họ gọi ta hơn - Đảo chủ."

"Thần Quân của một giới mà không làm, lại muốn làm chủ một hòn đảo nhỏ nhoi đơn độc này sao?" Nam nhân cầm trường thương cười nói.

Đảo chủ gật đầu: "Thần Quân của một giới cũng phải tuân lệnh. Cai quản hòn đảo hoang này, ta được tự do tự tại. Ngươi nghĩ ta nên chọn cái nào?"

"Nếu muốn tự do tự tại thì đến gia nhập Tu La ta, không lo sợ, mặc sức tung hoành thiên hạ." Nam nhân cầm trường thương cười nói.

"Ha ha ha." Đảo chủ đột nhiên cười lớn: "Trên có Thánh chủ, dưới có Thánh đồ, còn nói gì tự do tự tại nữa? Các ngươi gọi đó là tùy tiện làm bậy, còn ta gọi là tự do vui vẻ. Vốn dĩ thành thần tiên đã là trở nên nhàm chán rồi. Sau lại phạm tội, đọa lạc nhân gian, thêm sự tà ác, ta thật chán ghét lũ Tu La các ngươi."

Thấy các cao thủ cảnh giới Thái Thượng quyết đấu, Hải Thanh Mạc biết mình không thể xen vào được, bèn tiến đến bên cạnh Chu Hi, dùng khuỷu tay huých hắn một cái: "Hoàng trưởng tử điện hạ, sao ngươi lại chạy đến đây?"

Chu Hi liếc mắt nhìn gã, đáp: "Bây giờ ta đã nối ngôi quốc quân Nam Dạ rồi, ngươi nên gọi ta là bệ hạ."

"Thôi đi. Phục Tà huynh đâu đã chết. Ngươi chỉ là Hoàng đế lâm thời thôi, hơn nữa, ta là con trai của thành chủ Lan Lăng thành, là người Bắc Thần! Ngươi là Hoàng đế Nam Dạ! Chúng ta khác phe nhau đấy." Hải Thanh Mạc nói: "Mau nói đi, ngươi chạy đến đây làm gì?"

Chu Hi bất đắc dĩ thở dài, đáp: "Ngươi không thấy nhân gian gặp hiểm nguy hay sao? Ta đến đây, tất nhiên là để ngăn chặn hạo kiếp xảy ra."

"Những kẻ này này là Đọa Tiên của Tu La giới, chứng tỏ tất cả đều từng đạt Thái Thượng cảnh, vậy ngươi lấy đâu ra tự tin gì mà nghĩ có thể đánh bại chúng?" Hải Thanh Mạc hỏi lại.

Chu Hi liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc, bỗng kinh ngạc: "Hình như cảnh giới của ngươi tiến bộ rất nhiều?"

Hải Thanh Mạc cười đắc ý: "Chỉ là hợp nhất với lực lượng của một vị tiền bối thôi. Ngày xưa vị tiền bối đó cũng coi là số một ở dưới Thành chủ ở Khán Dần thành, tuy ta không thể kế thừa hết lực lượng của người ấy nhưng cũng được bảy tám phần mười rồi."

"Khán Dần thành, Lục lang?" Chu Hi ngạc nhiên hỏi: "Người để lại Thần Đạo thư?"

Hải Thanh Mạc giật mình: "Ngươi biết hắn sao?"

"Nếu đã kế thừa được lực lượng của hắn, vậy những chuyện tiếp theo đây, ngươi nghe cho kỹ nhé." Chu Hi nhìn ba người bên kia, trầm giọng nói: "Trước đây bọn họ đều từng bước vào Thái Thượng cảnh, nhưng vì bị trừng phạt mà trở thành Đọa Tiên, rơi xuống nhân gian, nên phần lớn đều mất đi sức mạnh ban đầu. Nói cách khác, bọn chúng yếu hơn so với Thái Thượng cảnh bình thường. Theo ta đoán, phần lớn Tu La chỉ có thực lực Thiên Bệ cảnh đỉnh phong, thậm chí còn thấp hơn."

"Vậy còn một bộ phận nhỏ kia thì sao?" Hải Thanh Mạc hỏi.

"Còn một số ít vẫn giữ được thực lực ban đầu, thậm chí còn mạnh hơn. Ví dụ như Thánh chủ trong miệng bọn chúng, sau khi bị đày đọa xuống Tu La từng dẫn quân tấn công Thiên Cung, trận chiến đó hắn giết chết gần trăm vị tiên nhân." Chu Hi u ám nói: "Vì thế sư phụ ta lo lắng muốn tu bổ kết giới, chính là sợ tên kia xuống nhân gian. Ngươi đã hợp nhất với Lục Lang của Khán Dần thành, vậy bộc phát hết sức, chắc cũng có thực lực Thiên Bệ cảnh, chuẩn bị chiến đấu đi."

"Không phải còn có Đảo chủ và Tọa Vong tiên sinh hay sao?" Hải Thanh Mạc nhíu mày nói.

Đảo chủ bên cạnh nghe hai người trò chuyện, đột nhiên quay đầu nhìn Hải Thanh Mạc, đôi mắt phượng dịu dàng nheo lại nở nụ cười: "Bây giờ ngươi đã rất khác."

Hải Thanh Mạc nhìn Đảo chủ, không ngờ mình lại có loáng thoáng cảm giác quen thuộc khó tả, loại cảm giác này cho dù khi gặp Sở Sơn Cô tự xưng là đệ tử kiếp trước cũng chưa từng có. Hải Thanh Mạc gãi đầu: "Các ngươi nói ta là chuyển thế của người ấy, nhưng dù sao chúng ta sinh sống từ nhỏ đã có khác biệt, tính cách lúc trưởng thành cũng không giống. Chớ nên quá thất vọng với ta."

"Không hề thất vọng." Đảo chủ lắc đầu: "Ta cảm thấy rất tốt. Trước kia ngươi luôn nhíu mày, như đang phiền não vô cùng. Nay dù thiên hạ sắp diệt vong, ngươi vẫn thản nhiên tự tại."

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Đảo chủ, ngài đang khen ta sao? Sao ta nghe ra vẻ mỉa mai thế?"

Đảo chủ đột nhiên cười phá lên, thậm chí cuối cùng còn cười ra nước mắt. Hắn đưa tay lau khẽ, đáp: "Bây giờ ngươi thông minh hơn ngày trước nhiều lắm. Trước đây hắn không hiểu lời châm chọc của ta. Nhưng bây giờ không phải lúc bàn chuyện này. Hoàng đế bệ hạ của Nam Dạ nói đúng, các ngươi phải chuẩn bị chiến đấu thôi."

"Chiến đấu?" Hải Thanh Mạc không hiểu.

"Bây giờ..." Thần sắc Đảo chủ bỗng trở nên nghiêm nghị.
Bình Luận (0)
Comment