Chương 314: Bắt đầu chiến đấu
Chương 314: Bắt đầu chiến đấu
Chương 314: Bắt đầu chiến đấu
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc phân tích tình hình chiến sự hiện giờ, Sở Sơn Cô đang cưỡng ép tu bổ kết giới, không thể tham chiến. Đối diện là ba Đọa Tiên vừa bước ra khỏi Tu La giới, hình như tên nam tử cầm trường thương kia là người đứng đầu. Theo Chu Hi nói, ít nhất cũng là cảnh giới Thiên Bệ đỉnh phong, thậm chí có thể đã vào Thái Thượng. Còn phe Hải Thanh Mạc ngoài bản thân, còn có Chu Hi và Đảo chủ. Theo Chu Hi, hình như hắn cũng đã vào Thiên Bệ, bản thân mình hấp thu lực lượng Lục Lang, vốn chưa rõ đạt tới mức nào. Nghe ý Chu Hi, có lẽ cũng là Thiên Bệ, hơn nữa còn có Đảo chủ Thái Thượng Hữu TÌnh, chắc phải vững vàng ở thế thượng phong.
Hải Thanh Mạc cười nói: "Đảo chủ, một mình ngài xử lý bọn chúng không được sao? Còn cần chúng ta ra tay? Cũng được, để tta thích ứng với thân thể mới này."
Đảo chủ giơ một ngón tay, vẫy nhẹ: "Không phải, một đánh ba chẳng vấn đề gì.”
Hải Thanh Mạc giật mình: "Vậy cần chúng ta hỗ trợ làm gì?"
"Ngươi nói sai rồi, ta cũng không bảo các ngươi giúp đỡ.” Đảo chủ thở dài: "Các ngươi phải chuẩn bị chiến đấu, tức là để hai người các ngươi đánh, ta không tham chiến."
Chu Hi vung tay phải, nắm đấm phủ lượn lờ ánh lửa, hắn cười nói: "Đã đoán trước rồi."
Hải Thanh Mạc càng mù mờ: "Sao không tham chiến? Chẳng phải ngài nói một mình có thể xử trí hết bọn chúng sao? Chỉ đơn thuần rèn luyện chúng ta?"
"Vì kết giới kia hiện giờ quá mỏng manh, thậm chí ta nghi ngờ chỉ cần hắn muốn rời khỏi, đã có thể làm được, chỉ tổn thất chút ít. Nhưng hắn không muốn trả cái giá đó. Bởi vì ta ở đây." Đảo chủ u ám nói. "Cũng tương tự,
ta muốn xử lý ba tên kia kia cũng phải trả giá. Nhưng ta cũng không muốn nhiệm vụ. Ta phải duy trì trạng thái toàn thịnh, mới có thể giao chiến.
"Đảo chủ, ngài có thể đánh bại được người kia không?" Chu Hi hỏi.
Đảo chủ cười đáp: "Nếu sức chiến đấu có hạn chế, ta chính là tuyệt đỉnh."
"Thế à?" Chu Hi hơi cúi đầu.
"Nhưng hắn thì vô hạn." Đảo chủ nói tiếp: "Ta không đánh lại hắn. Nhưng nếu hắn muốn giết ta, cũng phải trả giá rất lớn."
"Ngươi cũng biết thừa nhận mình không bằng người khác?" Quỳ thú lạnh lùng cười khẩy.
"Thỉnh thoảng phải tỏ ra yếu thế chút, như vậy khi ta tự khoe khoang người khác mới tin là thật." Đảo chủ điểm mũi chân một cái, nhảy xuống khỏi Quỳ thú, "Yên tâm đi, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó. Quỳ thú, ngươi đi trợ giúp bọn họ. Như thế coi như ba đấu ba, công bằng!"
"Hay cho câu công bằng! Đối phương ba vị thần tiên, phe ta một con thú vật một phế nhân!" Chu Hi phi thân lao ra, rơi xuống trước mặt bọn chúng. Hắn lập tức vung tay phải, ngọn lửa trực tiếp bắn ra, thiêu đốt thành một biển lửa, bao quanh kẻ địch: “Xích Diễm trận - Hỏa Diễm sơn.”
Nam nhân cường tráng vung trường đao chém thẳng một đường giữa biển lửa, cười nói: "Vừa ra tay đã dùng Xích Diễm trận! Hy vọng đây không phải đỉnh phong của ngươi! Nếu không thật uổng công ta đã hưng phấn!"
"Đừng vội." Cô gái áo đỏ mở miệng cản lại.
Nam nhân cầm trường thương khẽ vẫy trường thương, ngăn trước cô gái áo đỏ. Hắn cười nói: "Hắn vừa được thả khỏi kết giới trên Tu La đảo, trong người tràn ngập khát khao chiến đấu, trước tiên để hắn xả cơn nghiện đẫ."
Gã cao to xông tới trước mặt Chu Hi, vung mạnh đại đao chém xuống. Đồng thời, sau lưng hắn còn hiện ra ảo ảnh Thiên Môn.
Chu Hi vội vã giơ kiếm lên đỡ, nhưng khi trường kiếm của Chu Nhan va chạm với đại đao, cảm giác có vô số niệm lực xuyên qua lưỡi kiếm đánh vào trong người, chạy loạn trong cơ thể. Gương mặt hắn lộ vẻ đau đớn, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà cảnh giới đã cao đến thế, đúng là có vốn liếng để tự hào. Nhưng rất đáng tiếc..." Nam nhân cường tráng nhảy lùi lại, xuất hiện sau lưng Chu Hi, vung đại đao lên định chém đôi thân thể hắn.
"Ta hiểu rồi, ngươi từng là tướng bảo vệ Thiên Môn." Chu Hi ngoắc ngón tay, một con rồng lửa từ trong hỏa trận nhảy ra, nuốt chửng nam nhân cường tráng kia. Chu Hi tranh thủ được thời gian ấn vài cái nơi ngực, rồi vung trường kiếm đánh tan luồng niệm lực đang chạy loạn trong mình. Luồng niệm lực rơi xuống biển, trực tiếp kích động hàng nghìn lớp sóng.
Nam nhân cường tráng nhanh chóng phá tan rồng lửa, dập tắt tia lửa trên người. Hắn cười nói: "Thằng nhóc không tệ, cũng có vài phần bản lĩnh."
"Đừng nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó." Chu Hi giơ ngang Chu Nhan kiếm, hai tay kết ấn quyết, lạnh lùng nói: "Tạp chủng!" Rồi đẩy tay ra, chỉ thấy hai tay chạm vào thanh Chu Nhan kiếm, hàng vạn pháp piếm pháp thân đánh tới nam tử.
Nam nhân cường tráng mở to mắt, nhìn tấm lưới kiếm lao thẳng tới mình, đành phải vung trường đao trong tay như điên như cuồng, tạo thành một bức tường đao không chút kẽ hở. Tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt, đánh hắn liên tiếp lùi lại.
Nam nhân cầm trường thương nhìn qua biển lửa lượn lờ kia, thấy rõ cuộc chiến của bọn họ, nói đầy ẩn ý: "Kết hợp trận pháp với kiếm thuật, người này thật khó đối phó.”
Cô gái áo đỏ trầm giọng: "Ta cảm thấy hắn có gì đó quen thuộc."
Nam nhân cầm thương gật đầu: "Chắc hẳn là con cháu họ Chu, thậm chí ta còn cảm nhận được một luồng khí kiếm còn vương lại nơi này.”
Cô gái hỏi: "Có cần giúp hắn không?"
Gã lắc đầu: "Còn quá sớm, nếu bị đánh bại dễ dàng như vậy, chúng ta đến nhân gian làm gì nữa."
"Các ngươi vốn không nên đến nhân gian!" Hải Thanh Mạc đạp lên Quỳ thú lao ra từ biển lửa, hạ xuống trước mặt bọn chúng.
Nam nhân cầm thương nhẹ nhàng vung vũ khí, đánh tan con rồng lửa từ trên trời rơi xuống. Hắn nói với cô gái áo đỏ: "Xích Diễm trận này đã khóa chặt chúng ta, nó sẽ tấn công bất cứ lúc nào, không theo quy luật nào cả. Ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng."
Cô gái áo đỏ mỉm cười dịu dàng: "Ta hiểu rồi."
Hải Thanh Mạc nhướng mày: "Hình như hắn không để ý tới ta?"
Nam nhân cầm trường thương cau mày: "Rốt cuộc ai đang nói chuyện vậy?" Thần thú phản ứng, thì thầm: "Hắn không thấy ngươi."
"Ssao hắn lại không nhìn thấy ta?" Hải Thanh Mạc ngạc nhiên hỏi.
"Cẩn thận!" Thần thú vội cúi người tránh đòn tấn công của nam nhân cầm trhường thương kia.
Chỉ thấy nam nhân kia thu vũ khí, mắt nhìn chằm chằm về phía này nhưng giọng vẫn nghi hoặc: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"
Cô gái áo đỏ nhắc nhở: "Có người đứng đó nhưng trên người không có luồng niệm lực lưu chuyển."
Hải Thanh Mạc lập tức hiểu ra: "Ta hiểu rồi, chính là thiên phạt đối với hắn! Hắn không nhìn thấy người khác, chỉ dựa vào niệm lực lưu chuyển để 'nhìn'. Nhưng linh hải của ta đã bị phá hủy nên hắn không thấy ta!"
Quỳ thú sửng sốt, lập tức chửi ầm lên: "Cám ơn ngươi đã tiết lộ bí lớn bằng trời như vậy cho kẻ địch!"