Chương 316: Chiến đấu tiếp tục
Chương 316: Chiến đấu tiếp tục
Chương 316: Chiến đấu tiếp tục
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Mưa máu đen trút xuống, bức tường hoa bao quanh hai Tu La lập tức khô héo. Nam nhân cầm thương nhẹ nhàng vung cây thương, tất cả làn mưa rơi xuống bên cạnh đều bị mũi thương của hắn hút vào. Hắn nhẹ nhàng xoay vòng, một vòng xoáy hình thành trên mũi thương.
"Xong đời rồi." Hải Thanh Mạc rít lên: "Hắn đã lợi dụng lực lượng của Tà Vũ."
Quỳ thú đột ngột ngước đầu lên, trong miệng nó tích tụ lôi khí đạt đến đỉnh điểm, nó gầm lên điên cuồng, liền thấy từ trong miệng bắn ra một luồng tử lôi, ngay sau đó trên bầu trời cũng rơi xuống hàng chục luồng tử lôi, cùng nhắm thẳng vào hai tên Tu La.
Nam nhân cầm trường thương trầm giọng nói: "Chỉ là Tử Lôi, ngươi cản đi."
Cô gái áo đỏ tung người nhảy lên, y phục nhẹ nhàng múa lượn. Sau đó at giơ tay phải lên, thổi nhẹ vào lòng bàn tay, liền thấy một đóa hoa trắng khổng lồ nở rộ trên lòng bàn tay, trực tiếp chống đỡ hàng chục luồng tử lôi. Đóa hoa vỡ vụn, biến thành mảnh vỡ bay khắp trời, nhưng tử lôi cũng bị chặn hết. Chỉ có một luồng tử lôi từ miệng Quỳ thú phun ra, vẫn đang lao thẳng về phía nam nhân cầm thương.
Trong khi đó, nam nhân cầm thương vẫn bình thản xoay tròn trường thương, vòng xoáy màu đen trên mũi thương càng lúc càng lớn dần.
Cô gái áo đỏ thở dài: "Sao ngươi lười vậy?" Nói chưa dứt lời, bản thể của ả vẫn còn bay trên cao, một phân thân khác thì nhanh chóng hạ xuống, mở một cây dù hoa màu đỏ, trực tiếp đỡ lấy luồng tử lôi đánh xuống. Cây dù màu đỏ rung động, phấn hoa rơi lả tả. Bản thể trên trời cũng nhanh chóng hạ xuống, hợp hai làm một. Cô gái áo đỏ xoay người lại, thu dù đỏ lại, mỉm cười dịu dàng: "Lúc phi thăng, chúng ta đã trúng không biết bao nhiêu thiên lôi, khi bị đày làm Đọa Tiên cũng bị đánh trúng vô số lần. Sử dụng lôi pháp đối phó với chúng ta, đúng là quá ngây thơ."
Quỳ thú hừ lạnh một tiếng: "Không còn cách nào, thực lực chênh lệch quá lớn."
Hải Thanh Mạc hỏi nhỏ: "Nếu chúng ta sắp chết, Đảo chủ có ra tay cứu chúng ta không?"
Quỳ thú lắc đầu: "Có lẽ sẽ có."
Hải Thanh Mạc cười khổ: "Câu trả lời khiến người ta lo lắng thật." Ngón tay gã nhẹ nhàng chuyển động trước mặt, có thể thấy rõ vài khuôn mặt quỷ đang luân phiên hiện lên.
Quỳ thú hỏi nghi hoặc: "Đây là phép thuật gì?"
"Phép thuật bảo toàn tính mạng." Đồng tử Hải Thanh Mạc giãn to: "Hắn tới rồi!"
Vòng xoáy trên mũi thương của nam nhân đã rộng cả mươi mấy trượng. Hắn thở nhẹ rồi hất mạnh trường thương, đẩy vòng xoáy bay ra ngoài.
Một cơn cuồng phong ào tới, Quỳ thú vô thức muốn chạy trốn nhưng chỉ trong chớp mắt vòng xoáy kia đã mở rộng gấp trăm lần, khiến nó cảm thấy dù trốn đi đâu cũng khó lòng thoát khỏi một đòn này. Khuôn mặt quỷ phía trước Hải Thanh Mạc bỗng trở nên rõ ràng, mặt đen nanh vàng nhưng lại mang nụ cười, gã hô to: "Quỷ Diện môn, hiện!"
"Rầm!" Mặt quỷ lao tới phía trước, một cánh cửa đen lớn từ trên trời rơi xuống. Mặt quỷ xuyên thẳng qua rồi in lên mặt cửa. Một tiếng nổ lớn lập tức vang lên, khuôn mặt quỷ đỡ lấy vòng xoáy đen nhưng cũng lập tức sụp đổ theo.
"Diêm Vương Môn, hiện!" Hải Thanh Mạc lại hô to, một cánh cửa lớn khác rơi xuống, trên đó là khuôn mặt quỷ màu đỏ trợn mắt hung tợn. Cánh cửa này lớn hơn Quỷ Diện môn gấp mấy chục lần, khí thế ngất trời, quỷ khí um tùm. Cánh cửa chặn đứng phần vòng xoáy đen còn lại, sau một tiếng nổ long trời lở đất, cả hai đều biến thành hư vô.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Hải Thanh Mạc thở hổn hển, hai tay buông thõng, dường như đã kiệt sức.
Quỳ thú ở bên cạnh cũng trợn tròn đôi mắt, giọng nói có thêm vài phần cung kính: "Thanh niên này, làm tốt lắm."
"Tốt ư? Còn chưa kết thúc đâu." Hải Thanh Mạc ngẩng đầu, trong nụ cười thoáng chút đắng cay.
Chỉ thấy nam nhân cầm trường thương lại vung mũi thương trong tay, nhắm thẳng vào Hải Thanh Mạc, nõi từng chữ một nói: "Thương Ảnh, Phá Quân." Một tiếng hiệu lệnh, vô số binh sĩ giáp nặng cầm trường thương trong tay lao thẳng ra từ trong làn gió, như một nhánh quân xông tới Hải Thanh Mạc.
"Không hổ là tiên nhân xưa kia, mỗi chiêu mỗi thức đều gây chấn động tĩnh như vậy à?" Sắc mặt Hải Thanh Mạc trở nên càng hung tàn, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ hưng phấn. Gã lại giơ tay vung một chưởng, khí đen trên người cuồn cuộn lưu chuyển như lửa đen, gã lắc đầu nói: "Thôi kệ, tuy ta cảm thấy không thể khống chế được pháp thuật tiếp theo nhưng chỉ có thể làm vậy."
Quỳ thú tự biết không thể ngăn Phá Quân Thương này, bèn nhanh chóng quay mình, bao bọc Hải Thanh Mạc, coi như tạo thành một tấm bình phong, nói: "Ta có ba chân thân, chết đi có thể tụ tập linh khí, được tái sinh. Ta che chở cho ngươi một lần."
"Yên tâm, không chết được đâu, bởi vì lúc này ta triệu hồi - Quỷ Đế môn." Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng, chỉ thấy một cánh cửa đỏ thẫm trực tiếp hiện lên từ mặt biển, cánh cửa này cao như núi, gần bằng biển cả, hai bên trái phải đều chạm khắc một con Thao Thiết.
Thiên binh vạn mã bị Quỷ Đế môn chặn lại, Thao Thiết hai bên cửa lập tức lao xuống, xông vào trong ảo ảnh binh lính, cắn xé cuồng loạn . Sau trận quyết chiến dữ dội, nhát thương Phá Quân của nam nhân kia bị phá giải hoàn toàn. Hắn thu thương, nhổ ra một ngụm trọc khí. Có vẻ như nhát thương này trông thì ung dung thoải mái nhưng thực chất đã tiêu tốn không ít niệm lực.
"Xong rồi." Hải Thanh Mạc mỉm cười, thân thể lại mất sức rơi xuống, may có Quỳ thú lao xuống đỡ lấy. Nhưng khác với lúc trước, Quỷ Đế môn chặn đứng một chiêu vừa rồi nhưng không sụp đổ, vẫn nguyên vẹn đứng đó, chỉ có điều cánh cửa lớn bỗng quay sang nhắm thẳng Hải Thanh Mạc. Cửa lớn mở ra, một giọng nói âm trầm lùng vọng ra từ trong: "Ai dám triệu hồi ba cánh cửa lớn trước mặt Phong Đô Đại Đế?"
"Ta gọi." Hải Thanh Mạc uể oải trả lời.
"Nếu đã muốn hiến tế bản thân, vậy thì đi theo ta." Một bàn tay quỷ khổng lồ nửa thật nửa ảo vươn ra từ trong cửa, chụp thẳng về Hải Thanh Mạc.
Quỳ thú kêu lên định chống cự, nhưng bàn tay trực tiếp xuyên qua người nó. Ngay lúc này một bóng đỏ lướt tới, Chu Hi chặn trước mặt Hải Thanh Mạc, hắn nhẹ nhàng vẫy tay áo, bàn tay quỷ tan biến, Chu Hi lạnh lùng nói: "Khép."
Quỷ Đế môn lập tức đóng kín.
"Lui." Chu Hi vung kiếm chém xuống.
Ngay sau đó Quỷ Đế môn biến mất, thậm chí không còn tiếng động.
Hải Thanh Mạc nằm đó, âm u nói: "Không hổ là đế vương thân mang tử khí, trời sinh đã có năng lực áp chế quỷ vật này."
Chu Hi bước tới trước mặt Hải Thanh Mạc, xách gã dậy: "Sau này đừng triệu hồi thứ mình không kiểm soát được. Không phải lúc nào cũng có ta ở đây cứu giúp cho ngươi."