Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: Thực Ra Cuộc Chiến Mới Chỉ Bắt Đầu

Chương 317: Thực ra cuộc chiến mới chỉ bắt đầu Chương 317: Thực ra cuộc chiến mới chỉ bắt đầu

Chương 317: Thực ra cuộc chiến mới chỉ bắt đầu

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Tuy Sở Sơn Cô phải tu bổ kết giới nên chưa rảnh để quan tâm tới chiến trường bên này, nhưng thấy hành động của Chu Hi cũng mở to mắt nhìn, quát: "To gan!"

"Đúng là lớn gan lớn mật!" Hải Thanh Mạc cười nói tiếp lời Sở Sơn Cô: "Dám ra tay với sư tổ của ngươi!"

"Sư tổ?" Chu Hi cười nhạt, chẳng hề bất ngờ, vì Đảo chủ đã nói trước bí mật này.

"Hắn là sư phụ của sư phụ của ngươi, là Sơn chủ năm xưa chuyển thế!" Sở Sơn Cô tưởng hắn không biết nên vội vàng nhắc nhở.

Chu Hi buông tay, ném thẳng Hải Thanh Mạc xuống đất: "Thân phận oai hùng đấy. Ngươi tự hào lắm ư?"

Hải Thanh Mạc ngồi dưới đất, không còn sức đứng dậy. chỉ có thể xua tay nói: "Cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ không muốn bỏ lỡ cơ hội chiếm chút lợi thế từ ngươi thôi."

"Thấy không ý nghĩa gì mới là đúng, kiếp trước có là sao cũng đâu có liên quan gì tới kiếp này! Kiếp trước ngươi là Sơn chủ, không lẽ kiếp này ngươi vẫn phải tiếp tục làm anh hùng cứu thế à? Đâu có lý nào như vậy." Chu Hi chậm rãi nói.

Hải Thanh Mạc gật đầu lia lịa: "Hiếm khi thấy ngươi nói tiếng người!"

Chu Hi tiến lên một bước, Chu Nhan kiếm bên hông bay ra quanh mình. Vẻ mặt hắn chợt trở nên nghiêm túc: "Nhưng ngươi là dòng dõi họ Chu, hoàng tộc Nam Dạ, kiếp này cũng phải bảo vệ thiên hạ. Đến đây, dưới lãnh đạo của huynh trưởng Hoàng đế, tru diệt bọn Tu La ngoại giới này!"

Hải Thanh Mạc sửng sốt, sau đó giận đến mức vết thương trên người rỉ máu: "Nói cả buổi, cuối cùng chỉ để đợi bẫy ta à?"

Lúc này Hiên Viên Trường Sơn cũng xuất đao chém tắt ngọn lửa cuối cùng của Xích Diễm trận, hạ xuống bên cạnh đồng bọn. Hắn quát khẽ: "Thằng nhãi này và Quỳ thú thật khó xử lý!"

Cô gái áo đỏ có vẻ bất mãn: “Đáng lẽ thằng nhãi kia đã bị Quỷ môn kéo đi, nhưng người mà ngươi nên giữ chân lại chạy sang.”

Hiên Viên Trường Sơn lắc đầu: "Thằng nhãi kia mạnh đến mức đáng sợ, lại nham hiểm xảo quyệt. Bản thân trận pháp sư là đối thủ khó nhằn nhất của ta, hơn nữa trình độ kiếm thuật của hắn cũng là nhất lưu, nếu ta không đủ mạnh, chắc bây giờ đã bị chém thành từng mảnh rồi."

"Vừa rồi ta dùng Xích Diễm trận giới hạn phạm vi chiến trường, rồi tung Thiên Kiếm chi trận tấn công dữ dội trong một nén nhang, cho dù một con muỗi ở trong đó cũng sẽ bị chém nát. Nhưng ta tiêu tốn hơn nửa sức lực, còn hắn chỉ bị vài vết thương nhỏ." Chu Hi nhẹ nhàng vuốt Chu Nhan kiếm bên cạnh, lưỡi kiếm nóng rực không gì sánh nổi, không phải do thuật pháp gì mà chỉ vì va chạm liên tục với vũ khí của đối phương.

Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi: "Sao hắn làm được?"

"Chỉ đơn giản là dùng song đao của mình, vung ra bức tường đao kín mít, cố gánh chịu mọi đòn tấn công. Chỉ đợi ta kiệt sức, hắn sẽ xuất đao giết ta."

"Thanh Mạc, tiếp theo, chúng ta cần nhận thức rõ một điều."

Chu Hi nói đầy ẩn ý.

Hải Thanh Mạc dùng tay chống lên người Quỳ thú, cố gắng đứng dậy: "Chuyện gì?"

"Đó là chúng ta không phải đối thủ của ba kẻ đó." Chu Hi nói trầm ngâm: "Hiện giờ chúng ta còn sống sót, chỉ là nhờ bọn chúng không muốn giết chúng ta, chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi."

Hải Thanh Mạc gãi đầu: "Ta cũng hiểu rõ điều này, chỉ không ngờ ngươi cũng chịu thừa nhận mình kém hơn người khác."

"Đúng là ta rất kiêu ngạo, nhưng bọn họ từng lên tới Thái Thượng từ trước đây cả nghìn năm, nếu không gặp phải thiên phạt thành Tu La, chúng ta đâu còn đứng đây. Kiêu ngạo không phải tự mãn, đánh không lại thì tìm cách đánh lại là được." Chu Hi nắm lấy Chu Nhan kiếm đang bay lượn. "Còn pháp thuật Quỷ đạo nào hay ho không?"

"Loại có thể kết thúc trận chiến này à?" Hải Thanh Mạc hỏi.

"Đương nhiên." Chu Hi đáp.

Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Không có."

"Vậy cái nào không thể kết thúc cũng được?" Chu Hi hỏi tiếp.

"Thế thì có." Hải Thanh Mạc gật đầu: "Muốn đphó với bọn chúng chỉ có thể dùng phép kinh khủng nhất trong Quỷ đạo. Nếu là Lục Lang thời kỳ đỉnh phong thì có thể kết liễu được, nhưng ta chưa thích ứng hoàn toàn, cho nên chắc chắn không thể kết liễu."

"Vậy cứ dùng đi." Chu Hi không do dự: "Để ta lo liệu."

"Vậy ta cũng không khách sáo." Ánh mắt Hải Thanh Mạc lộ vẻ điên cuồng, hai tay kết ấn chú, máu đen tuôn ra từ kẽ tay: "Lúc nãy triệu hồi ba Quỷ Môn, bây giờ đến năm ngọn Quỷ Sơn. Ngọn thứ nhất, Đào Chỉ sơn!"

Một tiếng hô vang lên, một ngọn núi đầy hoa đào từ phương đông hạ xuống, chớp mắt đã nổi lên hàng ngàn sóng thần.

Sau đó Hải Thanh Mạc lại hét: “Ngọn thứ hai, Ba Trủng sơn.”

Ngọn núi này không từ trên trời rơi xuống, mà ậm rãi bay lên từ mặt biển phương tây ch. Ngoài những con sóng dữ dội, quanh núi Ba Trủng sơn cũng có dòng nước lượn vòng.

Thân hình Hải Thanh Mạc hơi loạng choạng, vẫn hô tiếp: "Ngọn thứ ba, La Phong sơn!"

Trên mặt biển phương Bắc bỗng dâng lên một màn sương đen, sương đen lặng lẽ hiện lên rồi lặng lẽ biến mất. Nhưng nơi đây đã có thêm thêm một ngọn núi đen kịt, trên núi cao tầng tầng lầu các, u ám quỷ dị.

"Ngọn thứ tư ——" Chưa dứt lời, Hải Thanh Mạc đã quỵ xuống phun ra máu tươi.

Quỳ Thú kinh hoàng, vội khuyên: "Không cần cố sức như vậy, nếu thật sự tới tuyệt cảnh, Đảo chủ sẽ không đứng nhìn!"

Lúc này Quan Bạch Phụng cảnh giác nhìn Đảo chủ bên cạnh, tay hơi run run, bắt đầu vận chuyển niệm lực.

Đảo chủ cười nói: "Yên tâm, nếu thật sự nguy hiểm tới tính mạng, chắc chắn ta sẽ ra tay. Ngươi không thể ngăn ta được, chỉ tự mất mạng vô ích mà thôi."

Quan Bạch Phụng thở dài: "Sao Đảo chủ không ra tay ngay bây giờ?"

"Bởi vì ta muốn xem giới hạn của bọn họ." Đảo chủ chậm rãi nói: "Dù sao, trận chiến cuối cùng vẫn phải dựa vào những thiếu niên này."

Hải Thanh Mạc lau máu đen trên mặt, thở dài: "Thôi vậy, ba ngọn núi cũng được. Ba ngọn Quỷ sơn là đủ, Quỷ Sơn đại trận, hiện!"

Ba ngọn núi phía Đông, Tây, Bắc đều phát ra luồng khí đen, cuối cùng tạo thành một tam giác trên biển, bao vây hai Tu La và bản thân mình. Khí đen từ trời giáng lâm, nhanh chóng đè xuống. Hiên Viên Trường Sơn cầm đại đao ngửa mặt lên quan sát: "Trận pháp kỳ lạ, ta cảm thấy lực lượng trong người không ngừng xói mòn."

Đảo chủ bên ngoài đại trận thấy vậy nở nụ cười vui mừng. Hắn gật đầu nói: "Thấy chưa, tiềm lực tuổi trẻ luôn là vô hạn."

Sở Sơn Cô hoảng hốt la lên: "Vô hạn cái gì mà vô hạn! Sư phụ ta sắp chết rồi!"
Bình Luận (0)
Comment