Chương 318: Chiến đấu, dốc toàn lực chiến đấu
Chương 318: Chiến đấu, dốc toàn lực chiến đấu
Chương 318: Chiến đấu, dốc toàn lực chiến đấu
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi nên cảm thấy may mắn, thằng nhãi kia chỉ triệu hồi được ba ngọn Quỷ Sơn." Cô gái áo đỏ nhẹ nhàng điểm ngón tay, một mũi tên hoa màu đen cực kỳ quỷ dị hình thành trước mặt ả, "Nếu là năm ngọn thì lực lượng oán hồn khủng khiếp sẽ hút sạch tu vi của chúng ta."
Nam nhân cầm trường thương gật gù: "Không ngờ mới vào nhân gian đã gặp cao thủ Quỷ đạo cường đại như vậy. Mấy ngọn Quỷ sơn này nắm giữ lực lượng của Phong Đô Đại Đế đấy."
"Đừng nhắc tới cái tên đáng sợ đó." Hiên Viên Trường Sơn vung đại đao: "Ngay cả ta cũng không muốn nhớ lại lúc gặp hắn."
"Dù sao cũng chỉ mượn thần lực chứ không phải năng lực bản thân. Giết hắn đi." Nam nhân cầm trường thương hô to.
Hiên Viên Trường Sơn và cô gái áo đỏ lao tới theo lệnh, cô gái hồng y vung tay, mũi tên đen bay ra.
"Một chọi ba, đế vương nhân gian đại chiến ba Đọa Tiên, cũng đủ lừng lẫy thiên hạ rồi!" Chu Hi đột ngột giơ tay lên, Chu Nhan Kiếm trước mặt chia thành ba, lơ lửng trước mặt hắn.
Tuy đang nằm dưới đất nhưng Hải Thanh Mạc vẫn không nhịn được mắng: "Mặt dày vô sỉ! Nếu không có Quỷ Sơn trận của ta áp chế cảnh giới của bọn chúng, ngươi đã bị chém thành từng mảnh từ lâu rồi!"
"Nhưng có ngươi ở đây mà? Rốt cuộc đệ đệ của ta cũng có ích rồi." Tay phải Chu Hi kết ấn chú, hô: "Tam Hoa Tụ Đỉnh chi trận, lên!" Mi tâm Chu Hi bỗng hiện ra ba chu sa, phát ra ánh sáng, sau đó hai Chu Hi tách ra từ bản thể. Một mặc áo đen, thần sắc nghiêm nghị; một mặc áo trắng, thần thái ngả ngớn, đều có cảm giác khác hẳn bản thân hắn.
"Đi!" Chu Hi áo đỏ nắm chặt Chu Nhân kiếm trước mặt, ra lệnh một tiếng.
Chu Hi áo đen cũng nắm lấy Chu Nhan kiếm trước mặt mình, lao ra chém về phía mũi tên đen kia. Mũi tên lập tức vỡ vụn nhưng cánh hoa đã nát vẫn bao vây Chu Hi áo đen.
"Đồ ngu!" Cô gái hồng y xuất hiện bên cạnh, nhẹ vung tay đập nát thân hình Chu Hi bị cánh hoa bao bọc. Cánh hoa bay tán loạn, phân thân áo đen tiêu tán chỉ để lại nửa thanh kiếm.
"Cẩn thận! Không đơn giản đâu!" Hiên Viên Trường Môn đã giao đấu với Chu Hi, biết hắn cực kỳ xảo quyệt, chắc chắn không dễ bị đánh bại.
"Cẩn thận cái gì?" Cô gái hồng y không hiểu.
Chỉ thấy trên tàn kiếm bùng lên ánh sáng đỏ. Cô gái áo đỏ tự biết không ổn, đang định chạy trốn nhưng đã không kịp, tàn kiếm nổ tung, chỉ trong chớp mắt đã bao trùm lấy ả.
"A Ly!" Hiên Viên Trường Sơn gầm lên giận dữ.
"Hiên Viên Tương Ly." Chu Hi âm u nói: "Truyền thuyết hoa thần, ta từng nghe tên ngươi."
"Thật vinh hạnh cho ta." Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng Chu Hi.
Hải Thanh Mạc kinh hãi: "Ả tránh kịp rồi!"
Chu Hi mặt không đổi sắc, nghiêng người, Chu Nhan kiếm chém ra lại bị tay áo của Hiên Viên Tướng Ly quấn lấy.
Hiên Viên Tướng Ly vung mạnh trường kiếm, ném thẳng Chu Hi ra ngoài, sau đó hai tay giơ lên, cả biển hoa ào về phía Chu Hi.
"Cản lại!" Chu Hi ra lệnh, Chu Hi áo trắng nhảy lên, dẫm thẳng vào biển hoa, vung kiếm chặt đứt từng khóm một.
Hiên Viên Trường Sơn xuất hiện bên cạnh Chu Hi, vung đại đao trong tay, tư thế như muốn chém đầu Chu Hi. Chu Hi vung kiếm đỡ đòn, mượn đà lui về nơi tàn kiếm vừa nổ. Giờ phút này nơi đó không một bóng người, chỉ còn một đóa hoa đen nhỏ. Chu Hi nhẹ nhàng nắm lấy đóa hoa, thở dài: "Tiếc là không phải hoa đỏ."
Bên kia, Chu Hi áo trắng chặt đứt cả biển hoa, cuối cùng cũng bị gai hoa thôn tính. Lại một tiếng nổ lớn, cả biển hoa tan tành.
Y phục Hiên Viên Tương Ly chấn động, khóe miệng rỉ máu. Dù hai vụ nổ không gây tổn thương lớn nhưng vẫn tiêu tốn rất nhiều niệm lực của ả.
Nhưng thân thể Chu Hi vẫn không hề hấn gì, chỉ thấy tay phải của hắn vươn ra, một đóa hoa trắng bay từ đống hoa tàn, rơi xuống trước mặt hắn.
Hai đóa hoa đen trắng chậm rãi xoay tròn, niệm lực ngưng tụ càng lúc càng mạnh.
"Ta biết hắn định làm gì!" Hiên Viên Trường Sơn lập tức phản ứng lại, giơ cao đại đao hô to: "Phách Sơn!"
Chu Hi mỉm cười đẩy ra một chưởng: "Bất Cấm Chi Địa!"
Chỉ nghe một tiếng động trầm trầm, đao thế mạnh mẽ của Hiên Viên Trường Sơn va vào bức tường vô hình, bật ngược trở lại. Hiên Viên Tương Ly lại mở dù hoa ra đỡ đòn. Nhưng khi ả giơ dù lên, Chu Nhan kiếm trong tay Chu Hi đã biến mất, thay vào đó là một đóa hoa đỏ đứng chính giữa hai đóa hoa nhỏ một đen một trắng.
"Đây chính là Tam Hoa Tụ Đỉnh."
Hiên Viên Trường Sơn trầm giọng nói: "Hắn định giải phóng toàn bộ lực lượng của thanh kiếm kia."
"Không sai. Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên. Chu Nhan, mở!" Chu Hi chạm ngón tay lên đóa hoa đỏ.
Ba đóa hoa xoay chuyển điên cuồng, cuối cùng một luồng sáng đỏ lóe lên, ba đóa hoa biến mất. Sau lưng Chu Hi, một ánh đỏ ngưng tụ, tạo thành thành một pháp tướng trường kiếm khổng lồ.
Hải Thanh Mạc cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, chợt nhớ ra đây chính là chiêu thức mà Hồng Niệm cô nương đã dùng để đưa gã trốn khỏi Lan Lăng thành. Gã sửng sốt: "Võ Kiếm Chân Thân?"
"Đúng vậy, Chu Nhan kiếm khá độc đáo, chỉ có Tam Hoa Tụ Đỉnh trận mới có thể mở ra Võ Kiếm Chân Thân của nó." Chu Hi nói cười.
Hiên Viên Trường Sơn và Hiên Viên Tương Ly không vội tấn công, chỉ ngước nhìn Võ Kiếm Chân Thân Chu Nhan không ngừng lớn mạnh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Nam nhân cầm trường thương hừ lạnh nói: "Kiếm chỉ là vật chết. Chỉ dựa vào một thanh kiếm mà muốn thắng chúng ta sao?"
"Tất nhiên không đơn giản như vậy! Không hiểu sao từ trước tới nay ta không thể sử dụng Thần Ẩn chi thuật." Chu Hi liên tục thay đổi thế tay. "Mãi đến một ngày, ta phát hiện có thể dùng kiếm để mở Thần Ẩn. Khi triển khai Võ Kiếm Chân Thân, thanh kiếm của ta, là vật sống."
"Mượn kiếm xuất Thần Ẩn, nói năng hoang đường." Nam nhân siết chặt trường thương.
Chu Hi chỉ mỉm cười, lạnh lùng nói: "Thần Ẩn, Chúc Dung."
Vừa nói xong, chỉ thấy một luồng thiên hỏa hạ xuống, Võ Kiếm Chân Thân nhanh chóng lan ra. Một nam nhân người đầy cơ bắp nhưng sắc mặt thanh tú, mái tóc đỏ dựng đứng, để trần nửa trên, bước ra từ ngọn lửa. Trên người hắn vẽ vô số phù chú kỳ lạ, khí thế như muốn diệt sạch thiên địa, nhưng khuôn mặt lại ung dung tự tại, thậm chí khóe miệng còn mang nụ cười.
"Phát." Chu Hi tay không có kiếm nhưng vẫn tạo thế vung kiếm phong nhã tuyệt trần.
Chúc Dung nắm chặt Võ Kiếm Chân Thân trên không trung. Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn mọi người, trước thân thể khổng lồ đó, ai nấy chỉ nhỏ bé như lũ kiến bên dưới. Chúc Dung nắm chặt kiếm, nhẹ nhàng vung lên theo động tác của Chu Hi.
Thiên hỏa như muốn đốt cháy tất cả bùng nổ, dọc đường nó đi qua, mọi thứ đều hóa thành hư vô.