Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319: Chẳng Lẽ Chiến Đấu Kết Thúc Như Vậy Sao?

Chương 319: Chẳng lẽ chiến đấu kết thúc như vậy sao? Chương 319: Chẳng lẽ chiến đấu kết thúc như vậy sao?

Chương 319: Chẳng lẽ chiến đấu kết thúc như vậy sao?

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Hiên Viên Tương Ly và Hiên Viên Trường Sơn từng là người trên trời, tự nhiên nhận ra Chúc Dung - Hỏa Thần trong truyền thuyết có thể đốt cháy vạn vật, ngay cả trên chín tầng trời, cũng là thần linh có điều địa vị chí cao. Chính vì vậy, họ hiểu rõ lực lượng kinh khủng từ nhát kiếm mang theo thần hỏa này. Hai người đồng loạt dùng pháp thuật phòng ngự mạnh nhất của mình trong lúc ngọn lửa ập tới.

"Hoa Ngục, Bách Hoa kết giới." Hiên Viên Tương Ly đẩy ra một chưởng, vô số bông hoa rực rỡ bay ratừ lòng bàn tay, lập tức bao bọc toàn thân ả.

"Đao Phong, Phong Xuân Bất Tận!" Hiên Viên Trường Sơn lại vung đại đao điên cuồng, dùng đao phong dày đặc nỗ lực ngăn chặn thần hỏa bên ngoài.

Chu Hi cười lạnh: "Sao thần hỏa dễ bị cản thế!"

Chớp mắt sau, Hoa ngục của Hiên Viên bị đốt thành tro bụi, Đao phong của Hiên Viên Trường Sơn nhanh chóng xuất hiện kẽ hở, từng luồng tia thần hỏa xuyên qua đao phong đánh trúng cổ hắn. Hiên Viên Tương Ly vội dập tắt thần hỏa nhưng máu tươi vẫn ồ ạt tuôn ra. Hai người lùi lại, nhưng thần hỏa còn nhanh chóng hơn. Mắt thấy thần hỏa sắp nuốt sạch bọn họ, đột nhiên nam nhân cầm thương tung người nhảy tới trước mặt họ. Hắn nhẹ vung thương, nói nhỏ: "Du Long."

Trường thương rung động, mũi thương chậm rãi hóa thành đầu rồng rồi bay ra từ tay nam tử, biến thành một con rồng màu bạc. Theo ngân long bay tới, một luồng sương khí cực hàn quét qua, chống lại thần hỏa tập kích.

"Nam Nhạc Thương Thần Hiên Viên Hàn, Du Long Kinh Tẩu. Quả là đối thủ có sức nặng." Khóe miệng Chu Hi hơi nhếch lên nhưng giọng điệu vẫn thong dong.

Chẳng lẽ chỉ kết thúc ở đây? "Chỉ mượn thần lực, sao sánh bằng lực lượng của chân thần." Thương Thần Hiên Viên Hàn nhảy lên, tóm lấy đuôi ngân long rồi vung mạnh. Ngânlong lại biến thành trường thương trong tay hắn, hắn giơ cao mũi thương chỉ lên trời.

Cuồng phong quấn quanh mũi thương!

"Phong Khởi!" Hiên Viên Hàn hô to. "Sất Trá!" Rồi vung mạnh trường thương, một luồng thương phong siêu cường quét ra, thổi bay thần hỏa ra ngoài.

Lúc này Hải Thanh Mạc nằm dưới đất, máu đen đã thấm đẫm lưng Quỳ Thú. Hắn nghiến răng nói: "Ta sắp không chịu nổi nữa rồi."

Quỳ Thú quay đầu lại, ba tòa quỷ sơn rung chuyển mãnh liệt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Chu Hi thấy thần hỏa bị Hiên Viên Hàn đánh trả lại, nhẹ vung tay, một luồng hồng quang lóe lên, thần hỏa lao tới đều lướt qua hai bên người hắn. Chu Hi thầm nghĩ: "Đúng là đáng sợ, chẳng lẽ phải thiêu cháy Côn Lôn, ngọc thạch cùng tan!"

Phía sau hắn, cơ bắp của Chúc Dung đột nhiên phình to, trong sắc mặt thong dong tự tại cũng có thêm vẻ tức giận. Phù chú trên người hắn bỗng phát sáng, Chúc Dung giơ cao trường kiếm, trường kiếm cũng hóa thành ánh lửa nhập vào pháp tướng. Tiếp theo phù lục trên người Chúc Dung lan tỏa, thần hỏa rồi phù chú bay tán. Thần hỏa dâng trào che khuất cả bầu trời bỗng dừng lại một thoáng.

Hiên Viên Hàn vẫn không ngừng vung ra thương phong, có điều vẻ mặt càng nghiêm nghị.

"Hắn định..." Hiên Viên Trường Sơn kinh hô, lập tức xuất quyền đập vỡ đại đao rồi đẩy mảnh vỡ đánh thẳng tới Chu Hi. Khi còn cách Chu Hi mười trượng, mảnh đao hóa thành vô số lưỡi đao khổng lồ, tạo thành một lưới đao từ trên trời giáng xuống.

Chu Hi nhắm mắt, nhẹ giọng: "Phần Thiên Chi Tẫn"

Thần hỏa của Chúc Dung chợt chuyển thành màu đen. Lửa đen trào dâng không thể cản nổi, xuyên thủng thương phong của Hiên Viên Hàn, lướt qua người bọn họ, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng tất cả.

Hải Thanh Mạc nhìn cảnh tượng này, cười nói: "Dẫu sao cũng là bá chủ thiên hạ, cũng có chút tài hoa."

Quỳ Thú quát lên: "Không tốt!"

Hải Thanh Mạc liếc nhìn, cũng giật mình: "Sao lửa này còn muốn thiêu chết cả chúng ta?"

Thấy thần hỏa ập tới, Hải Thanh Mạc đang bị thương nặng vẫn phải bật dậy. Chứng kiến ngọn lửa sắp đến trước mặt, hàng trăm chú pháp quỷ đạo lướt trong đầu gã nhưng không có cái tên nào dừng lại.

Không thể ngăn lại! Đây không phải công kích gã có thể ngăn được.

Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Hải Thanh Mạc.

Ngay khi Hải Thanh Mạc cười khổ định nghênh tiếp tử vong, một bóng đỏ lướt tới, Chu Hi đột ngột xuất hiện trước mặt gã.

"Vị Hoàng đế bệ hạ này, ngươi định giết luôn cả ta à?" Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói.

"Sẽ không. Ta sẽ kết thúc." Chu Hi vươn ngón tay chạm vào giữa mi mày của Hải Thanh Mạc.

Chỉ trong chốc lát, Hải Thanh Mạc cảm nhận một luồng niệm lực mạnh mẽ truyền qua mi tâm tới trong người mình. Sau đó cơ thể y mất cảm giác nóng lạnh, giữa gã và thế giới bên ngoài xuất hiện một lớp bình phong nhỏ bé nhưng chắc chắn.

"Đây là..." Hải Thanh Mạc ngạc nhiên.

"Chỉ Xích, trận pháp phòng ngự đệ nhất thiên hạ, cho dù trời đất hủy diệt, vạn vật thành không, mọi thứ vẫn cách ngươi gang tấc. Lễ vật của sư phụ ta tặng." Chu Hi cười nói.

Thần hỏa màu đen lập tức bao trùm cả hai người cùng Quỳ thú.

Quỳ thú phát ra tiếng gào thét rung trời, sau đó thân thể hóa thành tro bụi.

Đảo chủ ở dưới quan sát lắc đầu liên tục, thán phục: "Ta nói đúng mà, thế hệ trẻ này cũng giống như chúng ta ngày xưa, luôn mang đến bất ngờ."

Quan Bạch Phụng cũng kinh ngạc: "Ba vị Tu La canh gác biên giới, đã bại."

Lúc này pháp tướng Chúc Dung cũng hóa thành kim quang tan biến, để lại thanh Chu Nhan kiếm trên trời. Có điều sau một hồi rung động, thanh kiếm vỡ vụn, chỉ còn lại kiếm phách đỏ rực. Kiếm phách lơ lửng một lúc rồi bay về hướng Tây Bắc, biến mất sau giây lát.

Theo pháp tướng biến mất, thần hỏa dần tắt đi, những bóng người lờ mờ dần hiện rõ.

Sở Sơn Cô chống đỡ kết giới, nét mặt đầy bi thương, thì thầm: "Đồ đệ, đồ đệ của ta..."

Đảo chủ day day mi tâm, giọng nói có vẻ giễu cợt: "Ai da ai da, bây giờ lại nhớ tới đồ đệ của mình, không kêu sư phụ nữa à. Nhưng có phải lại đã muộn mất rồi không?"

Sở Sơn Cô cả giận nói: "Ngươi câm miệng đi, sao ngươi không chịu ra tay.

"Ta cũng thấy hối hận, vì sao không chịu ra tay." Đảo chủ nói đầy ẩn ý: "Ta cũng mất đi thứ rất quan trọng."
Bình Luận (0)
Comment