Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324: Vẫn Chưa Dốc Toàn Lực

Chương 324: Vẫn chưa dốc toàn lực Chương 324: Vẫn chưa dốc toàn lực

Chương 324: Vẫn chưa dốc toàn lực

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Giữa núi rừng, Hải Thanh Thiên và Mặc Vân Nhiễm đi dưới Thiên Tế lưu, thỉnh thoảng Hải Thanh Thiên lại ngẩng đầu cảm khái: "Quả thật là cảnh thiên nhiên kỳ vĩ, sao lại có một dòng sông chảy xuyên suốt đất trời như vậy."

Mặc Vân Nhiễm nói: "Dòng sông này là giả. Đây là ảo thuật của ảo thuật sư đệ nhất thiên hạ Chu Dị Khách."

Hải Thanh Thiên ngạc nhiên: "Chu Dị Khách? Vị ảo thuật sư vẽ bánh chống lừa đói à?"

"Đúng vậy. Năm xưa Bắc Thần đại hạn, dân đói khắp nơi, Chu Dị Khách đi khắp thành trì, dùng ảo thuật vẽ ra vô số chiếc bánh lớn. Mỗi chiếc bánh chỉ bằng hạt gạo nhưng dưới tác dụng ảo thuật trở nên lớn bằng cái chậu, người đói ăn vào, tạm quên đói khát, giúp dân Bắc Thần qua cơn hoạn nạn. Sau đó đại hạn kết thúc, mùa màng bội thu, dân chúng ăn ba bữa bình thường nhưng vẫn cảm thấy đói. Tình trạng này kéo dài cả năm mới hết." Mặc Vân Nhiễm kể lại câu chuyện hết sức kỹ càng, vì cô đã từng tò mò thử ăn chiếc bánh ảo ấy.

Hải Thanh Thiên gật đầu: "Đại ca từng kể chuyện này. Chu Dị Khách vẽ bánh cho dân đói vượt qua thời kỳ thiên tai. Bọn họ dựa vào ảo thuật tạo cảm giác no, nếu bị hóa giải thì toàn thân sẽ hóa thành xương khô. Sau đó, khi có thức ăn thật, phản ứng từ ảo thuật từ từ được mài mòn. Lúc đó ta không tin, ảo thuật chỉ là giả, sao có thể làm được như vậy."

Mặc Vân Nhiễm nói: "Là thật. Sư phụ nói với ta, sức mạnh lớn nhất của con người chính là niềm tin. Ảo thuật của Chu Dị Khách mang lại chính là niềm tin ‘Ta đã no’. Mà Chu Dị Khách với Càn Khôn Cửu Trần là hảo hữu, nên Thiên Tế lưu này rất có thể do Chu Dị Khách tạo ra."

Hải Thanh Thiên cười nói: "Cô nương nói có lý đấy. Nhưng nếu không còn niềm tin, liệu dòng sông bao la này có đổ ập xuống không?"

Mặc Vân Nhiễm nghe vậy chợt cảm thấy trên đầu như có nước rơi xuống, vội gãi đầu nói: "Không đâu. Dù là ảo thuật nhưng đây là cảnh đẹp thiên nhiên, ta rất thích."

“Cảnh đẹp thật đấy, nhưng Mặc cô nương, chẳng phải cô nói mình quen biết Lưu chủ Thiên Tế lưu Càn Khôn Cửu Trần à? Tại sao người của ông ấy đi thông báo đã lâu mà vẫn không thấy quay lại dẫn chúng ta đến gặp?" Hải Thanh Thiên đột nhiên trở lại đề tài chính.

Sắc mặt Mặc Vân Nhiễm đỏ bừng: "Lão già Càn Khôn thích ngủ trưa, chắc chưa thức dậy."

Hải Thanh Thiên nhíu mày: "Thiên địa sắp hủy diệt rồi mà vị Thánh nhân Bắc Thần vẫn còn ngủ được à?"

Mặc Vân Nhiễm vội ngăn lại: "Suỵt, lão ta nghe thấy đấy! Lão già ấy tính cách kỳ quặc, không thể đoán theo lẽ thường. Ngươi nói xấu sau lưng lão, lão ta sẽ trả thù đấy!"

Hải Thanh Thiên gãi đầu: "Nhưng Mặc cô nương, cô nói thế không cũng là nói xấu mà?"

Mặc Vân Nhiễm hoảng hốt: "Chết rồi, lão ấy nghe thấy rồi!" Cô vội nhìn xung quanh, chỉ thấy sương mù dày đặc bỗng dâng lên bao vây họ.

Hải Thanh Thiên cảnh giác nắm chặt kiếm, niệm lực trong người tuôn chảy, tạo thành tầng kim quang bảo vệ hai người.

Mặc Vân Nhiễm kinh ngạc: "Đây là Kim Cương kiếm lực à?"

Hải Thanh Thiên đáp: "Đúng vậy, Kim Cương chi kiếm, phá tan yêu ma quỷ quái. Có vẻ như vị Thánh nhân Càn Khôn muốn thử thách chúng ta."

Hải Thanh Thiên chém ra một kiếm, một luồng kiếm khí kim quang bay vào trong làn sương mù dày đặc.

Trong động phủ, Càn Khôn Cửu Trần dùng gương nước quan sát, thấy vậy bèn cười nhạt: "À, là đệ tử truyền nhân của Kim Cương Kiếm. Ngày xưa sư phụ hắn từng một kiếm phá tan huyết vụ vạn yêu, chẳng lẽ hắn tưởng bản thân cũng làm được như vậy à?"

Hải Thanh Thiên chỉ chờ một kiếm phá vỡ sương mù, nhưng kim quang rơi vào trong đó rồi biến mất như đá rơi xuống biển. Hắn sững sờ, cau mày nói: "Không thể nào. Kim quang kiếm khí của ta mà còn không xuyên thủng được sương mù à?"

Mặc Vân Nhiễm giơ tay ra cảm nhận rồi nói: "Có lẽ đây không phải sương bình thường mà là ảo thuật?"

Hải Thanh Thiên ngạc nhiên: "Ảo thuật? Chu Dị Khách cũng ở trên Thiên Tế lưu à?"

Mặc Vân Nhiễm giải thích: "Không phải, tuy lão già Càn Khôn là thuấn thuật sư số một thiên hạ nhưng đã là bằng hữu của Chu Dị Khách thì chắc chắn cũng thông thạo ảo thuật. Chắc là lão già Càn Khôn bố trí để thử thách chúng ta."

Hải Thanh Thiên nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

Bên cạnh gương nước, Càn Khôn Cửu Trần đang định uống trà bỗng đặt xuống, nói với đệ tử: "Tam công tử Lan Lăng này nói thế, khác nào bảo đây là ảo thuật do ta bố trí thì dễ giải quyết lắm?"

Đệ tử nín cười lắc đầu: "Đệ tử không rõ."

Mặc Vân Nhiễm cũng nghe ra ý trong lời Hải Thanh Thiên: "Ngươi có thể phá trận không?"

"Đại ca từng nói với ta, ảo thuật trên thế gian này, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ ảnh hưởng được trong phạm vi hẹp. Hơn nữa, khi ngươi nhận ra trước mắt chỉ là ảo ảnh, nó sẽ mất hết hiệu lực." Hải Thanh Thiên hơi cúi người, trầm giọng nói: "Cứ thẳng tiến về phía trước là thoát khỏi sương mù được." Nói xong, Hải Thanh Thiên tích lực xong xuôi, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào làn sương mù dày đặc.

Mặc Vân Nhiễm đứng tần ngần tại chỗ, cuối cùng lắc đầu: "Đúng là thằng ngốc."

Nửa nén hương sau, Hải Thanh Thiên lại vòng về, xoa mồ hôi trên trán, cười khổ nói: "Mặc cô nương, ảo thuật ở nơi này bao phủ quá rộng, làn sương mù này có đi mãi cũng không tới điểmcuối."

"Đồ ngốc này, ảo thuật di chuyển cùng với thân thể ngươi, ngươi đi đến đâu thì nó sẽ theo đến đó." Mặc Vân Nhiễm giải thích.

Hải Thanh Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy có nghĩa là khi tốc độ của ta nhanh hơn tốc độ của làn sương mù, ta có thể thoát ra ngoài phải không?"

Mặc Vân Nhiễm suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lẽ là vậy. Nhưng ngươi vừa rồi đã dốc hết sức lao tới phía trước nhưng vẫn thất bại đấy thôi?"

"Không, ta chưa dùng tốc độ nhanh nhất của mình." Hải Thanh Thiên trầm giọng nói: "Thực ra, từ trước đến nay ta vẫn chưa dùng tốc độ tối đa của mình. Bởi đại ca đã đặt phong ấn trên người ta." Hải Thanh Thiên nhẹ nhàng vung tay, chỉ thấy ở trên cá chân của hắn xuất hiện hai vòng sắt, trên vòng sắt có khắc hình hai con Thao Thiết.

Mặc Vân Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra: "Huyền Thiết Kim Cương Hoàn, mỗi chiếc nặng cả ngàn cân, là xiềng xích mà Bộ Thiên ti của hai nước dùng để giam giữ tội phạm quan trọng. Sao dưới chân ngươi lại có thứ đó?"

"Bởi vì đại ca bảo, trừ phi ta đến Thiên Tế lưu, nếu không thì không được tháo xiềng, phải dùng tốc độ bình thường đi lại trên thế gian này." Hải Thanh Thiên khẽ thở dài: "Cho dù trong tình cảnh nguy cấp ở Uổng Tử thành, sinh tử chết chỉ trong gang tấc, ta cũng không vi phạm mệnh lệnh của đại ca. Nhưng bây giờ..." Hải Thanh Thiên ấn mạnh.

Sau khi sử dụng thủ quyết, giữa vòng sắt bỗng xuất hiện một vết nứt, lập tức vỡ thành hai mảnh rơi xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment