Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325: Chớp Mắt Đã Phá Trận

Chương 325: Chớp mắt đã phá trận Chương 325: Chớp mắt đã phá trận

Chương 325: Chớp mắt đã phá trận

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Cái vòng sắt kia trông chỉ bằng vòng tay, nhưng khi rơi xuống đất trực tiếp đập thành một cái hố sâu vết nứt đường. Hải Thanh Thiên nhẹ nhàng giũ hai chân, thở dài ra một hơi dài: "Lâu lắm rồi không được tự do thư thái như thế này."

"Ngươi đeo Huyền Thiết Kim Cương hoàn này từ bao giờ vậy?" Mặc Vân Nhiễm hỏi.

Hải Thanh Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hình như là lúc ta chín tuổi, đại ca bảo sẽ tặng ta một món quà, khiến ta rất hứng khởi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hai chiếc vòng sắt này đã xuất hiện trên đùi ta. Những ngày đầu di chuyển rất khó khăn, ta tưởng đó là hình phạt vì ta không chăm chỉ luyện võ mà hay trốn ra ngoài chơi. Nhưng đại ca nói đây không phải trừng phạt, mà thực sự là quà tặng. Chỉ khi nào tháo chúng ra, ta mới thấy được lợi ích mà nó mang lại cho ta."

"Ta từng chiến đấu bên cạnh ngươi, biết tốc độ của ngươi chắc chắn là nhất lưu trong các kiếm thuật sư. Nếu có thể giải phóng khỏi ràng buộc này... có lẽ thật sự có thể xông ra khỏi làn sương mù." Mặc Vân Nhiễm đáp.

Bên cạnh tấm gương nước, sắc mặt Càn Khôn Cửu Trần dần trở nên nghiêm túc. Hắn vuốt cằm, quan sát Hải Thanh Thiên trong gương: "Hóa ra đây chính là đ bất ngờ mà chủ Lan Lăng thành chủ viết thư nói với ta. Được rồi, để ta xem xem chính xác là bất ngờ gì!"

"Bắt đầu thôi." Hải Thanh Thiên hơi cúi người, hít sâu một hơi rồi tung người nhảy lên. Khí thế của hắn bỗng chốc mang theo một luồng gió mạnh, thổi tan sương mù xung quanh. Nhưng ngay sau đó vang lên một tiếng "bốp", Hải Thanh Thiên lăn một vòng rồi ngã sấp mặt xuống đất trước mặt Mặc Vân Nhiễm, hai chân dang rộng, trông rất lúng túng.

Khuôn mặt Mặc Vân Nhiễm cũng đơ ra, khóe miệng cô giật giật, có vẻ xấu hổ: "Cái này..."

Hải Thanh Thiên dùng tay đỡ mình đứng dậy, lau sạch bùn đất trên mặt, cười khổ: "Đột nhiên thoát khỏi trói buộc, không kiểm soát được dòng niệm lực nên bị trượt chân."

Mặc Vân Nhiễm cầm tấm bài ngọc Hải Thanh Thiên đưa, nhẹ nhàng chạm lên trán hắn, bùn đất trên người hắn lập tức tan biến, trở lại bộ dạng sạch sẽ ban đầu. Cô cười nói: "Thử lại lần nữa đi, cẩn thận khống chế niệm lực, không cần vội vàng. Lão già Càn Khôn chỉ muốn thử thách chứ không phải giết chúng ta."

"Hiểu rồi." Hải Thanh Thiên gật nhẹ đầu, sau đó niệm lực bắt đầu luân chuyển xuống hai chân. Hắn hít sâu một hơi, cúi người đếm thầm trong lòng ba nhịp rồi đột ngột tung người nhảy về phía trước, lao thẳng vào làn sương mù.

Bên cạnh tấm gương nước, các đệ tử Thiên Tế lưu đang tập trung quan sát đều trợn mắt kinh ngạc. Họ ở Thiên Tế lưu nhiều năm, tuy không được Càn Khôn Cửu Trần truyền đạo nhưng cũng học thuấn thuật nhiều năm, song tốc độ của Hải Thanh Thiên vẫn nhanh hơn bất kỳ đồng môn nào mà họ từng gặp.

Khóe miệng Càn Khôn Cửu Trần hơi nhếch lên: "Rất tốt."

Chỉ thấy Hải Thanh Thiên lướt qua trong chớp mắt, để lại một con đường trống trải trong làn sương mù, Mặc Vân Nhiễm cũng mỉm cười, reo lên: "Thật lợi hại!" Nhưng chưa được bao lâu, gió lại ùa tới, Hải Thanh Thiên đã quay trở lại bên cạnh Mặc Vân Nhiễm.

Mặc Vân Nhiễm thắc mắc: "Thế là thế nào?"

Hải Thanh Thiên gãi đầu: "Nhưng ta đi rồi, Mặc cô nương còn ở đây. Ta không thể bỏ mặc cô phá trận một mình được. Đại ca từng nói..."

"Ngươi đã là bé trai trưởng thành rồi, không cần lúc nào cũng nhắc đến đại ca." Mặc Vân Nhiễm nhăn mặt.

"Nhưng ta cũng không thể bỏ mặc cô một mình." Hải Thanh Thiên đáp.

Mặc Vân Nhiễm cau mày suy nghĩ một lúc: "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Hải Thanh Thiên quay lưng về phía Mặc Vân Nhiễm, ngồi xổm xuống: "Mặc cô nương, để ta cõng cô đi."

Mặc Vân Nhiễm sửng sốt,, trêu đùa: "Hải Thanh Thiên, đại ca ngươi là một quân tử, chẳng lẽ không dạy ngươi nam nữ thụ thụ bất thân sao?"

"Đại ca từng nói đó là quan điểm của phàm nhân, giữa nam nữ chỉ cần thẳng thắn thì không có gì cấm kỵ." Hải Thanh Thiên cao giọng nói: "Mặc cô nương, mau lên, ta sẽ đưa cô phá trận."

Giọng nói của hắn thẳng thắn, nụ cười rạng rỡ, khiến Mặc Vân Nhiễm thoáng ngượng ngùng. Cô chậm rãi tiến lên, vòng tay qua cổ Hải Thanh Thiên, thì thầm: "Lần này phải cẩn thận, đừng trượt chân như lần trước."

Hơi thở nhẹ nhàng của Mặc Vân Nhiễm phả vào sau gáy khiến gương mặt Hải Thanh Thiên đỏ bừng. Trong ba huynh đệ, hắn vẫn luôn là người chân thành nhất, khiến người ta có cảm giác chỉ là một đứa trẻ. Nhưng dù gì hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi, tuy đơn thuần nhưng tâm trí bình thường. Lời nói vừa rồi xuất phát từ chân tâm, nhưng bây giờ khi Mặc Vân Nhiễm thật sự nằm trên người, tim hắn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Còn đứng đó làm gì?" Mặc Vân Nhiễm hỏi.

"Không... không có gì." Hải Thanh Thiên lấy lại bình tĩnh, thần sắc thay đổi, lập tức ngưng thần tụ khí, hội tụ toàn bộ niệm lực vào hai chân rồi tung người nhảy lên, lao vào làn sương mù.

Mặc Vân Nhiễm từng gặp nhiều cao thủ thuật thuấn thuật sư trong kinh thành, nhưng dù nhanh đến đâu vẫn có thể quan sát hình bóng. Nhưng lúc này nằm trên người Hải Thanh Thiên, Mặc Vân Nhiễm cảm giác không gian xung quanh như bị xoắn lại. Cô tin chắc nếu đối đầu với hắn, mình sẽ không thể nhìn rõ thân pháp của hắn, chỉ có thể dựa vào niệm lực lưu động để suy đoán vị trí.

Bên cạnh tấm gương nước, Càn Khôn Cửu Trần đã đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh lùng thường ngày biến mất, thay vào đó là vẻ phấn khích: "Hay cho thành chủ Lan Lăng thành, mấy năm qua ngươi giấu giếm ta, hóa ra là để cho ta một phen kinh hãi!"

Đệ tử bên cạnh lên tiếng: "Ssư phụ, chúng ta không nên nóng vội, trò chơi chưa kết thúc." Càn Khôn Cửu Trần giơ tay phải ra, kết một thủ quyết về phía tấm gương nước: "Sương mù dâng trào, mới giây lát làm sao phá được?"

"Hải Thanh Thiên, sao sương mù vẫn còn đó? Mà còn lại càng dày đặc!" Mặc Vân Nhiễm cố nhìn xung quanh, hô to.

Hải Thanh Thiên liên tục điều chỉnh hơi thở và bước chân của mình, làm cho tất cả gần như hoàn hảo. Hắn nói nhỏ: "Người bày ảo thuật đang điều khiển làn sương mù này."

Mặc Vân Nhiễm gấp gáp nói: "Chắc chắn là lão già Càn Khôn rồi, xong đời, nếu lão quyết tâm ra tay thì chúng ta thoát được đâu."

"Không, chỉ là sương mù rậm rạp, tức khắc là phá!" Hải Thanh Thiên cảm nhận cuối cùng hơi thở, niệm lực và bước chân của mình đã đạt đến trạng thái hoàn hảo. Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những pháp môn mà Hải Thanh Ngôn từng nói khi truyền thụ thuấn thuật, sau đó tung người nhảy một cái.

Cây cối xanh tươi, ánh mặt trời chói chang và dòng chảy vắt ngang bầu trời lại hiện ra trước mắt họ.

Hải Thanh Thiên thu niệm lực lại, hạ xuống đất, tươi cười nói: "Ảo thuật đã bị phá!"
Bình Luận (0)
Comment