Chương 326: Có hiểu không
Chương 326: Có hiểu không
Chương 326: Có hiểu không
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Khán Dần thành, Hải Thanh Ngôn lại đi tới bên cạnh Hoàng Tuyền, nhìn Diêm Vương điện như ẩn như hiện trên vách núi đá, khẽ thở dài một tiếng: "Ngươi nói xem vì sao những kẻ này, bất kể đã biến thành quỷ hay đã thành tiên, sao đều muốn trở về nhân gian?"
"Bởi vì nhân gian, có tình yêu." Khán Dần Thành chủ mặc đồ đen hạ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt hắn đã không còn tái nhợt như lúc trước, xem ra thân thể đã khôi phục rất nhiều.
"Lời này nói ra từ miệng của Khán Dần Thành chủ, đúng là thú vị." Hải Thanh Ngôn mỉm cười.
Khán Dần Thành chủ ngồi xếp bằng: "Ta chỉ tu luyện quỷ đạo, nhưng vẫn dừng lại ở nhân gian. Ta hiểu tình yêu, cũng thích tình yêu."
"Đúng vậy, nếu không hiểu tình yêu thì sao lại chọn con đường Thái Thượng Hữu Tình khi sắp đăng tiên?" Hải Thanh Ngôn lại lấy quyển sách cổ từ trong ngực ra, cúi đầu đọc, "Theo ngươi, những tiên nhân sa ngã vào Tu La giới có phải đang hối hận vì giữa hữu tình và vô tình đã chọn Thái Thượng Vô Tình? Cho nên muốn quay đầu nhưng lại lạc lối? Một số lựa chọn, dù sao cũng chỉ có một lần."
Khán Dần Thành chủ lắc đầu: "Ta chưa từng giao tiếp với Tu La, không thể trả lời câu hỏi của ngươi. Nhưng Lan Lăng Thành chủ, trong giây phút cuối cùng trước lúc đăng tiên, ngươi đã chọn quay về nhân gian, chắc cũng có những điều không thể buông bỏ."
"Đúng vậy. Ba năm trước khi ta lên tới Thái Thượng cảnh, thê tử ta đã qua đời vì bệnh. Cô ấy là người phụ nữ duy nhất ta yêu thương trong ngàn năm qua, khi cô ấy ra đi, ta đã chọn bế quan. Ngày ta xuất quan sấm sét vang dội, đó là thời khắc độ kiếp. Lúc đó ta nghĩ tình yêu đời ta đã mất nên không ngần ngại quyết định đăng tiên. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, ta ngẩng đầu liếc nhìn Lan Lăng một cái, vẫn cảm thấy hối tiếc."
Giọng nói của Hải Thanh Ngôn chợt trở nên dịu dàng.
"À?" Khán Dần Thành chủ nghiêng đầu: "Là vì nhìn thấy con dân của mình, cảm thấy với tư cách Thành chủ, vẫn nên bảo vệ họ?"
Hải Thanh Ngôn cười bối rối: "Cũng không hẳn... Khi ta làm thành chủ, Lan Lăng luôn náo loạn. Ta ẩn cư ba năm, em trai ta tạm quyền Thành chủ, dưới sự lãnh đạo của nó, Lan Lăng thịnh vượng chưa từng có, dân chúng giàu có hơn hẳn, nên khi tin tức ta xuất quan lan truyền, trong thành vang vọng kêu khóc. Vì vậy khi ta viết bốn chữ 'Thiên Hạ Thái Bình' lên trời, bọn họ reo hò suýt sập cả thành."
Khán Dần Thành chủ sững sờ một lúc rồi cười nói: "Xem ra cùng làm Thành chủ, ngươi kém xa ta."
"Nhưng ta đã khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn, Toàn bộ Hải gia ở Lan Lăng đều là hậu duệ của ta. Còn Khán Dần thành của ngươi lại quá vắng vẻ." Hải Thanh Ngôn đáp.
Khán Dần Thành chủ lạnh lùng nói: "Vì người ta yêu đã ra đi từ rất sớm. Chúng ta không có đời sau."
"Vậy ra, muốn trở thành Tứ Phương Thánh Nhân, chỉ có người chí tình mới được." Hải Thanh Ngôn cười nói: "Triệu Trang chủ trên Côn Lôn sơn, mãi chờ đợi người con gái dưới gốc đào trong mộng. Sơn chủ phía tây lại yêu đương với với Ma chủ phe địch. Nhưng cho dù bị lừa, bị tổn thương, thậm chí phải ra tay vì đại nghĩa, nhưng vẫn không yêu người khác. Còn Thành chủ, ngươi canh giữ thành này, có phải đang chờ vong hồn của người xưa?"
Khán Dần Thành vạch vuốt nhẹ ngón tay, một bóng đen quấn quanh đầu ngón tay nhưng không mở miệng trả lời câu hỏi của Hải Thanh Ngôn.
"Có điều, ta chưa từng nghe Đảo chủ có có chuyện phong hoa tuyết nguyệt nào Hải Thanh Ngôn mỉm cười: "Ta từng gặp hắn, đôi mắt phượng mê người, chắc là người rất phong lưu?"
"Thế thì ngươi đã nhầm." Khán Dần Thành chủ cười lạnh: "Ngươi chưa từng nghe vì thực sự không có. Cả đời hắn chưa từng dây dưa với bất kỳ người nữ nhân nào."
"Ồ?" Hải Thanh Ngôn nhướng mày: "Thế thì hắn rất thích hợp để đăng tiên."
"Đảo chủ vốn không giống chúng ta." Khán Dần Thành chủ trầm giọng nói: "Hắn vốn là Tiên nhân đã lên tới cửu thiên, chỉ là cuối cùng rơi xuống nhân gian, rồi một kiếm chém xuống gây nên sóng dữ ngập trời."
"Đây không phải là Sở Sơn Cô thuận miệng bịa chuyện, rồi người đời tôn làm truyền thuyết sao?" Hải Thanh Ngôn không hiểu.
Khán Dần Thành chủ lắc đầu: "Nếu có thể trở thành truyền thuyết, tất nhiên là có cơ sở. Đảo chủ với Thánh chủ Tu La giới từng là bạn thân cùng nhau tu hành. Trong thời loạn lạc, linh khí dồi dào, bọn họ cùng nhau phi thăng, tiến vào Thiên giới. Nhưng sau đó Thánh chủ có ý đồ lật đổ trật tự hiện tại, thống nhất ngũ giới, tạo lập một thiên địa mới. Hắn nổi loạn chống lại Thiên Đình nhưng thất bại, rơi xuống nhân gian, lúc ấy Đảo chủ cũng hạ phàm. Nhưng Đảo chủ không giúp bằng hữu của mình, mà đến bắt hắn. Sau khi đại loạn bị dẹp yên, Thánh chủ bị phong ấn ở Tu La giới, còn Đảo chủ ở lại hòn đảo cạnh đó, trở thành Thánh nhân duy nhất tu Thái Thượng Vô Tình trong Tứ Phương Thánh Nhân."
"Hắn ở đó để canh giữ, ngăn chặn Thánh chủ gây loạn lần nữa?" Hải Thanh Ngôn hỏi.
Khán Dần Thành chủ vẫn lắc đầu: "Có lẽ vậy, nhưng cũng có thể là vì muốn ở bên cạnh bằng hữu."
Bên ngoài Tu La giới, tấm áo dài của Sở Sơn Cô tung bay theo gió biển. Hắn thu tay lại, nhìn lớp kết giới mỏng manh trước mắt, thở dài nhẹ: "Dù biết việc này chỉ vô ích..."
"Tiểu Sở à, chuyện nhân gian, luôn đầy tiếc nuối..." Đảo chủ bỗng lên tiếng an ủi: "Còn chúng ta, xưa nay không có chuyện vô ích, chỉ có cố gắng hết sức."
"Ngươi nói rất đúng." Sở Sơn Cô nhảy tới trước mặt Hải Thanh Mạc: "Bây giờ sư phụ cần lập tức học tập trận pháp với ta, chỉ có dùng thiên địa chi lực mới tạo nên phong ấn hoàn chỉnh."
Hải Thanh Mạc liếc nhìn Đảo chủ một cái, ánh mắt thoáng chút bất đắc dĩ: "Vậy nghĩa là kiếp trước của ta thực sự rất lợi hại à?"
Đảo chủ cười nói: "Là loại chỉ cần đứng trước mặt ngươi, sẽ cảm thấy có thể giải quyết mọi chuyện."
"Nhưng ta không phải là hắn." Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Sao ngươi vẫn không hiểu?"
Sở Sơn Cô nhíu mày: "Sư phụ! Chính ngài mới là người không hiểu!"
"Ta đã chuyển thế, đây là cuộc đời mới, Tiểu Sở." Hải Thanh Mạc đột ngột giơ ngón tay, chạm nhẹ lên trán Sở Sơn Cô. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, khí chất trên người chợt thay đổi: "Nếu ngươi cảm thấy bản thân không làm được, thì hãy dạy đồ đệ của ngươi. Chu Hi mới là đồ đệ ngươi, hắn có thiên phú rất cao. Ngươi muốn dạy ta, đồ đệ dạy sư phụ, không hợp với quy củ."
Sở Sơn Cô sững sờ, trong khoảnh khắc ấy, hắn thực sự thấy hình bóng sư phụ hiện lên trên người Hải Thanh Mạc. Khi nói chuyện luôn mang ý cười dịu dàng, nhưng lời nói lại rất nghiêm túc.
"Sư phụ." Trong nháy mắt đó, Sở Sơn Cô bỗng thấy Hải Thanh đưa hai tay ra sau lưng, có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Vẫn không hiểu à?"