Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Đại Sự Trong Đời Người

Chương 327: Đại sự trong đời người Chương 327: Đại sự trong đời người

Chương 327: Đại sự trong đời người

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Đảo chủ nhìn hai thầy trò, đột nhiên ngước nhìn bầu trời, nói đầy ẩn ý: "Không, lần này hắn đã hiểu rồi."

Sở Sơn Cô gật đầu, đột nhiêncúi người hành lễ: "Đệ tử Sở Sơn Cô, cẩn tuân pháp chỉ của sư phụ."

"Ta không phải sư phụ của ngươi, ta là Hải Thanh Mạc, nhị công tử Lan Lăng." Hải Thanh Mạc quay người nhìn kết giới kia, "Nhưng cũng là chiến hữu với các ngươi, cùng các ngươi ngăn chặn hạo kiếp nhân gian này!"

Sở Sơn Cô hít một hơi dài rồi thả người rơi thẳng xuống mặt biển vô tận.

"Hắn đi tìm Chu Hi rồi?" Hải Thanh Mạc hỏi.

"Đúng vậy. Lời nói vừa rồi của ngươi đã đánh thức hắn. Bây giờ trận pháp sư mạnh nhất thiên hạ không phải là Sơn chủ chuyển thế chưa từng học trận pháp như ngươi mà là hắn và đồ đệ của hắn. Nếu muốn gia cố kết giới, hắn nên tìm cách cứu với đồ đệ thay vì trông chờ vào ngươi." Đảo chủ âm u nói.

Hải Thanh Mạc mỉm cười: "Dù sao trông ta cũng giống loại sẽ làm hỏng chuyện. đúng không?"

"Trông ngươi rất giống cao thủ trong cao thủ, có thể vui cười đùa bỡn bình định thiên hạ." Đảo chủ trêu chọc.

Hải Thanh Mạc cười khổ: "Đây chắc chắn là châm chọc!"

"Cũng không hẳn, ngươi luôn nhắc mình là nhị công tử Lan Lăng, rất chú trọng danh phận này, tại sao?" Đảo chủ hỏi.

"Bởi vì ta là lão nhị, có nghĩa là trên ta còn có đại ca. Đại ca rất tốt với ta, ta rất kính trọng huynh ấy! Chỉ cần có đại ca, ta tin mọi thứ đều có thể được cứu vãn." Hải Thanh Mạc cười nói: "Còn dưới ta là đệ đệ, hắn rất ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu, ta hy vọng có thể bảo vệ vẻ đơn thuần của đệ đệ."

Trong Khán Dần thành, bên bờ Hoàng Tuyền, Khán Dần Thành bỗng nhiên mở miệng nói: "Suýt nữa bị ngươi đánh trống lảng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta tại sao cuối cùng ngươi từ bỏ phi thăng."

"Rõ ràng là Thành chủ đánh trống lảng." Hải Thanh Ngôn tiếp tục: "Ngày đó sau khi vượt qua Thiên lôi, ta chuẩn bị bước lên Thiên giới, nhưng khi quay đầu nhìn Lan Lăng vẫn không nỡ rời bỏ. Người ta yêu đã ra đi nhưng thành trì vẫn còn đó, những ký ức vẫn ở đó. Nếu ta thực sự ra đi, tất cả sẽ biến mất khỏi thế giới của ta. Vì vậy ta quay lại, giấu giếm mọi người, giả vờ phi thăng rồi ở lại nhân gian một thời gian dài."

"Cuối cùng thì sao?" Khán Dần Thành chủ hỏi.

"Cuối cùng vẫn buông bỏ tình cảm đã mất, nhưng có được hai đệ đệ không tệ." Hải Thanh Ngôn nhìn Diêm Vương điện trong vách núi: "Vì vậy hành trình ở nhân gian của ta vẫn tiếp tục."

Khán Dần Thành chủ im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy hai đệ đệ của ngươi có gặp được người yêu của mình không?"

Hải Thanh Ngôn nhướng mày: "Thành chủ thích nghe chuyện như vậy sao?"

Khán Dần Thành chủ vỗ nhẹ lỗ tai: "Ngươi biết mà, Khán Dần thành rất ít chuyện thú vị."

"Ta cũng không rõ lắm, khi ở Lan Lăng, nhị đệ của ta là loại ăn chơi trác táng nhưng tránh xa nữ sắc, còn tam đệ thì trong mắt vốn không có nam nữ. Chỉ có điều..." Khóe miệng Hải Thanh Ngôn hơi nhếch lên: "Lần này ra khỏi thành, bên cạnh nhị đệ của ta có thêm một mỹ nhân, nhưng tình cảm vẫn chưa được hun nóng. Còn tam đệ đã mất tấm Ngọc Khiết Băng Tâm bài trên người."

"Ngọc Khiết Băng Tâm bài đâu phải pháp bảo gì đặc biệt mà." Khán Dần Thành chủ nghi hoặc nói.

"Đó là thứ nhị ca của nó đưa cho." Hải Thanh Ngôn nói: "Nhị ca của nó nói, đến ngày gặp được người mình yêu, thì đưa tặng tấm ngọc bài này. Nhưng sau khi tam đệ từ Vạn Kiếm Sơn trở về không hề nhắc tới, ta cũng không hỏi, chắc là câu chuyện còn chưa tới lúc kể cho các ca ca nghe."

"Bây giờ hạo kiếp sắp giáng xuống nhân gian, mà chúng ta lại bàn về những chuyện vụn vặt đó." Khán Dần Thành chủ như đang cười tự giễu, "Nhưng chỉ khi nói về những điều này, ta mới cảm thấy bản thân vẫn đang sống ở nhân gian."

"Đó là chuyện lớn đấy." Hải Thanh Ngôn đột nhiên nói.

Khán Dần Thành chủ nghiêng đầu: "Hả?"

"Ta nói, việc tam đệ ta trao tặng vật đính ước là chuyện rất lớn, phải không?" Hải Thanh Ngôn đột nhiên lấy ra một chiếc vòng sắt trên người, vòng sắt bỗng vỡ làm đôi trong tay hắn. Hắn sửng sốt một hồi rồi nói tiếp: "Xem ra tam đệ đã tới Thiên Tế lưu, sẽ trải qua khổ tu, chắc chắn không có duyên với chuyện phong hoa tuyết nguyệt này rồi."

Trong Thiên Lý tự, Hải Thanh Thiên ôm mỹ nhân hạ xuống đất, làm hoa rơi lả tả, bỗng mỉm cười nói: "Ảo thuật đã bị phá, dễ như trở bàn tay."

Mặc Vân Nhiễm gật đầu: "Quả thật rất lợi hại."

Hải Thanh Thiên ngẩng đầu tự đắc: "Đương nhiên rồi, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ta dùng thuấn thân thuật trước mặt người khác, tất nhiên phải hót vang một tiếng kinh người."

"Có điều..." Mặc Vân Nhiễm đột nhiên nói.

"Có điều cái gì?" Hải Thanh Thiên bỗng trở nên lo lắng: "Còn vấn đề gì nữa ư?"

"Có điều đã phá ảo thuật rồi, có thể thả ta xuống được chưa?" Mặc Vân Nhiễm nhìn Hải Thanh Thiên, nghiêm túc hỏi.

"Xin lỗi, thật xin lỗi." Hải Thanh Thiên vội đặt Mặc Vân Nhiễm xuống: "Ta không cố ý."

"Ta biết ngươi không cố ý, ngươi ngốc lắm mà." Mặc Vân Nhiễm thở dài: "Đi thôi, tới gặp lão già Càn Khôn."

"Thánh nữ, lâu rồi không gặp, sao vẫn không tôn trọng ta chút nào?" Một giọng nói bỗng vang lên bên tai hai người.

Cả hai giật mình, nhất là Hải Thanh Thiên, theo phản xạ tự nhiên, vừa nghe giọng nói đã rút kiếm bên hông ra. Nhưng phản ứng vẫn chậm một bước, người kia nhanh chóng đè lên chuôi kiếm của Hải Thanh Thiên, cười nói uy hiếp: "Ta không thích ai rút kiếm trước mặt, cho dù ngươi là đệ đệ của người kia."

Hải Thanh Thiên hạ giọng nói: "Ngài chính là Càn Khôn Cửu Trần."

"Không sai, ta chính là Càn Khôn Cửu Trần, thuấn thuật sư đệ nhất thiên hạ." Càn Khôn Cửu Trần cười nói: "Tốc độ phá trận của ngươi rất nhanh, đại ca ngươi dạy thuấn thân thuật cho ngươi à?"

Hải Thanh Thiên lập tức cảm thấy xấu hổ, vừa rồi còn tự đắc khoe khoang tốc độ với Mặc Vân Nhiễm, nhưng ngay sau đó đã có người xuất hiện từ chỗ nào không biết, chớp mắt đã tới bên cạnh họ mà bản thân lại không thể phản kháng. Hắn cười khổ: "Chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."

"Không phải ếch ngồi đáy giếng, mà là cá vàng bơi trong ao cạn." Càn Khôn Cửu Trần mỉm cười lui về phía sau, rồi cúi đầu: "Hoan nghênh hai vị đến Thiên Tế lưu."

Mặc Vân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đi tới nắm lấy tay áo Càn Khôn, nhẹ nhàng vung vẩy: "Càn Khôn gia gia, bên ngoài hỗn loạn đến thế rồi, sao ngươi còn điềm nhiên trong thâm sơn cùng cốc như vậy?"

Càn Khôn Cửu Trần liếc nhìn Hải Thanh Thiên: "Bởi vì ta..."

“... đang đợi hắn.”
Bình Luận (0)
Comment