Chương 334: Tàn kiếm nhận chủ
Chương 334: Tàn kiếm nhận chủ
Chương 334: Tàn kiếm nhận chủ
DỊCH: ATHOX
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Con rồng lửa nhỏ phi thân lao tới bên cạnh đoạn kiếm, sau đó há to miệng, nuốt gọn mảnh vỡ thanh kiếm gãy, thân thể rồng lửa lập tức lớn hơn một chút, sau đó trong miệng phun ra một ngụm khói đen, lượn vòng trên vai Lý Đào Hoa.
"Ngươi muốn kề vai chiến đấu với ta sao?" Lý Đào Hoa nhỏ giọng hỏi.
Tiểu hỏa long hung hăng gật đầu, vẻ mặt kiên quyết.
"Được, nó tới rồi!" Lý Đào Hoa đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một luồng sáng đỏ từ xa lao tới, chớp mắt đã nhuộm cả bầu trời thành màu lửa đỏ. Những áng mây nhuộm đỏ rơi xuống, hóa thành một đóa hoa đào khổng lồ đỏ rực, bên ngoài tuy đẹp mắt nhưng sức lực lượng Huyền Dương bên trong cực kỳ kinh khủng, vượt xa của con viêm long lúc nãy.
Lý Đào Hoa thầm nghĩ: "Chắc chắn trong mảnh vỡ này ẩn chứa kiếm phách của tàn kiếm, thế nên lực lượng Huyền Dương mới kinh khủng đến thế này."
Lúc nãy con rồng lửa nho nhỏ còn hung hăng, nhưng sau khi đóa hoa đào khổng lồ từ trên trời rơi xuống, lực lượng huyền dương bao trùm trong vòng mười dặm khiến mặt đất cháy thành màu đen. Nó cũng nhận ra sự đáng sợ của đối thủ, lập tức lẻn vào tay áo Lý Đào Hoa. Lý Đào Hoa thở dài, cầm kiếm nhảy lên. Lực lượng Huyền Dương này thật kinh khủng, nhưng khác hẳn so với trận Viêm Hỏa mà viêm long vừa dựng lên, đó là dù cường đại nhưng lại không mang sát ý.
Lý Đào Hoa vung kiếm, kiếm khí sương hàn lại bành trướng, nhưng chỉ tạo thêm chút băng giá trên đóa hoa đào khổng lồ. Có điều đóa hoa không hạ xuống nữa mà nứt vỡ tung tóe, tia sáng đỏ bắn ra tứ phía, để lộ mảnh vỡ của Huyền Dương tàn kiếm. Lý Đào Hoa nhìn thân kiếm trước mắt, chợt thấy hơi quen thuộc.
"Ra là nó tới tìm ngươi." Một giọng nói thân quen vang lên.
Lý Đào Hoa xoay người lại, thấy Chu Hi mặc áo đỏ đứng trước mặt mình, nhưng có vẻ đây không phải thực thể của Chu Hi, mà chỉ là ảnh ảo cách xa hàng ngàn dặm. Lý Đào Hoa lập tức hiểu ra: "Thanh tàn kiếm này là của ngươi?"
"Đúng vậy, đây cũng không phải là tàn kiếm thường, nó có giấu Huyền Dương kiếm. Năm đó Huyền Dương kiếm chia ba, đoạn này chắc là đoạn mạnh nhất. Bởi vì khi ta mở Võ Kiếm Chân Thân, có thể mượn thuật thần ẩn gọi Hỏa Thần Chúc Dung." Chu Hi nói đầy ẩn ý: "Chỉ có điều sau khi ta dùng chiêu này, khế ước giữa ta và nó cũng kết thúc, nó sẽ rời khỏi ta, tới tìm chủ nhân chân chính của nó."
Lý Đào Hoa gật đầu: "Cho nên ngươi giấu một 'con mắt' trên thanh tàn kiếm này, đợi sau khi nó tìm được chủ nhân, lại liếc mắt qua xem đối phương?"
Chu Hi cười đáp: "Đúng thế, dù sao ta cũng là người rất kiêu ngạo. Ta rất tò mò, một thanh kiếm ta thuần hóa nhiều năm như vậy, sao lại chỉ đồng ý theo ta trong thời gian ngắn ngủi. Ta rất hiếu kỳ chủ nhân nào lại khiến nó cố chấp đến thế. Nhưng không ngờ lại là ngươi."
Lý Đào Hoa mỉm cười: "Không ngờ lại là ta ư?"
"Ngươi còn trẻ tuổi như vậy, mới bước chân vào giới tu hành, lúc thân kiếm Huyền Dương tan vỡ, có thể ngươi chỉ vừa chào đời, sao nó lại nhận định rằng ngươi là chủ nhân của nó? Hơn nữa ngươi..." Chu Hi nói đầy ẩn ý: "Rõ ràng mang kiếm khí sương hàn trời sinh, thể chất chí hàn, lại được thanh kiếm chí dương thiên hạ công nhận chủ? Đúng là quái lạ."
"Ngươi gặp phải kẻ địch quá mạnh, nên phải triệu hồi Võ Kiếm Chân Thân?" Lý Đào Hoa vừa chạm tay vào thanh tàn kiếm, nhẹ nhàng dẫn dắt niệm lực, đè nén luồng sáng đỏ xuống. Lúc này con rồng nhỏ từ tay áo lao ra, tham lam nuốt luôn thanh kiếm gãy. Chỉ có điều lần này sau khi nuốt vào, sắc mặt nó không còn tự nhiên mà cả người chuyển sang màu đỏ thẫm, cơ thể cũng mềm nhũn cúi xuống. Lý Đào Hoa xoa đầu nó rồi cho vào tay áo.
Chu Hi gật đầu: "Đúng vậy. Đọa Tiên tới từ Tu La giới, từng có thực lực Thái Thượng, mặc dù chịu thiên phạt nhưng vẫn cường đại như xưa. Có điều ta đã giải quyết hết rồi."
"Một mình ngươi?" Lý Đào Hoa hỏi.
"Không, đối phương có ba , chúng ta có hai, còn một người nữa là sư huynh của ngươi." Chu Hi trả lời.
Khuôn mặt Lý Đào Hoa nở nụ cười: "Thập sư huynh luôn khiến người khác cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng thực ra từ trước đến giờ chưa từng thua trận."
"Nếu không có ta, hắn đã sớm thành tro tàn rồi." Chu Hi nhún vai: "Dù sao biết chủ nhân thanh kiếm là ngươi cũng coi như kết quả có thể chấp nhận. Cứ như vậy đi, Chưởng môn Đào Hoa. Hạo kiếp nhân gian sắp tới, ngươi và ta còn gặp nhau trên chiến trường."
Lý Đào Hoa gật đầu: "Tất nhiên, làm chiến hữu."
Chu Hi vẫy tay áo: "Nói bậy, ta là quân chủ, các ngươi là thần dân của ta, đâu phải chiến hữu." Sau đó thân hình tan biến.
Lý Đào Hoa thu niệm lực, lắc đầu: "Đúng là một tên điên."
Con rồng nhỏ thò đầu ra, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Lý Đào Hoa.
"Chắc Huyền Dương kKiếm chỉ thiếu một mảnh tàn kiếm nữa thôi, ở đâu nhỉ?" Lý Đào Hoa hỏi.
Con rồng lửa nhỏ duỗi đầu chỉ về hướng bắc.
Lý Đào Hoa giật mình: "Còn phải đi lên bắc nữa à? Chẳng mấy chốc sẽ tới Côn Lôn!
Con rồng gật đầu.
"Thật sự ở Côn Lôn sao? Nhưng Côn Lôn đã bị đóng băng mất rồi, muốn hóa giải phải có đoạn kiếm cuối cùng của Huyền Dương. Mà để lấy được đoạn kiếm cuối cùng, lại phải vào Côn Lôn. Chẳng lẽ đây là ngõ cụt?" Lý Đào Hoa cau mày.
Cái đầu rồng lửa quay cuồng vài vòng, dường như không nghĩ ra cách giải quyết, sau đó ngã quỵ xuống bất tỉnh.
"Thôi kệ, tới xem tình hình trước đã." Lý Đào Hoa thở dài một tiếng, tung người nhảy ra ngoài.
Trên Quân Kiến sơn, A Cửu ngồi xếp bằng trên cành cây lớn, nhìn về phương xa, cầm trái cây rừng lên ăn một miếng: "Quân Kiến sơn này, đúng là cô đơn lạnh lẽo."
Gió thổi qua, cây cối xào xạc đưa tiếng.
Trong cơn mơ màng, A Cửu hình như nghe thấy bên cạnh vọng lại tiếng cười khẽ.
A Cửu không quay đầu lại, chỉ thấy cành cây bên cạnh đã có thêm một người đang ngồi, cô cười nói: "Bây giờ bốn phương tám hướng đều hỗn loạn, ngươi sẽ dùng phương thức nào để tái xuất thế gian?"
Vẫn im lặng, không ai trả lời cô.
A Cửu nghiêng đầu, như dựa vào vai người bên cạnh, thở dài: "Ta cảm nhận được khí tức của Đào Hoa chưởng môn đang tiến về phía bắc, có vẻ như sẽ tới Côn Lôn. Ta nhận được thư của muội ấy, nói phải thu thập đủ ba mảnh vỡ Huyền Dương mới có thể giải cứu Triệu Chân nhân. Nhưng Huyền Dương chưa hội tụ, nếu Huyền Dương kiếm tái hiện thì trời đất phải có điềm lạ chứ? Hay là đâu đó có sơ sót? Ta có nên xuống núi giúp muội ấy một tay không?"
Gió bỗng dưng im bặt, khu rừng chìm vào tĩnh lặng.
A Cửu đưa tay lên gõ gõ đầu: "Được rồi được rồi, Chưởng môn của chúng ta sẽ tự biến nguy thành an thôi."