Chương 335: Chuyện xưa
Chương 335: Chuyện xưa
Chương 335: Chuyện xưa
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Vùng cực đông, biển cả mênh mông bao la.
Đảo chủ chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng vung tay, một thủy lao bao vây Quan Bạch Phụ. Hắn ngáp một cái, cười nói: "Trước khi Thánh chủ tới, ngươi chỉ có thể tạm thời chịu khổ ở đây."
Quan Bạch Phụng thản nhiên mỉm cười, ngồi xếp bằng xuống: "Trước mặt Đảo chủ, ta không có quyền từ chối."
"Sơn chủ kia... không đúng, Hải Thanh Mạc đúng không? Chúng ta quay lại đảo nghỉ ngơi trước đã, tạm thời nơi này sẽ không có biến cố gì đâu." Đảo chủ nhìn về phía kết giới: "Tuy Tiểu Sở luôn tự ti nhưng vẫn còn thực lực, trong thời gian ngắn kết giới này sẽ không có vấn đề gì."
"Bao giờ Thánh chủ kia mới xuất hiện?" Hải Thanh Mạc hỏi.
"Đương nhiên là khi hắn muốn rời đi." Đảo chủ nói đầy ẩn ý.
Hải Thanh Mạc không hiểu hỏi lại: "Ý ngài là sao?"
Đảo chủ cười đáp: "Kết giới đã mỏng manh thế này, với năng lực của hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra chẳng qua hắn không muốn thôi. Còn những tên Đọa Tiên kia rục rịch muốn thoát khỏi đây thế thì phải tốn công hơn."
"Rốt cuộc vị Thánh chủ này là người thế nào?" Hải Thanh Mạc hỏi tiếp.
"Ngươi có muốn nghe câu chuyện của hắn không?" Đảo chủ thờ ơ liếc mắt nhìn Quan Bạch Phụ bên cạnh.
Quan Bạch Phụ dù bị giam trong ngục tù nhưng vẫn luôn mỉm cười. Lúc này nghe Đảo chủ nói, mặt vẫn không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: "Câu chuyện của hắn cũng chính là câu chuyện của Đảo chủ."
"Lắm miệng!" Trong giọng nói của Đảo chủ lộ vẻ tức giận hiếm thấy. Hắn vung tay tát thẳng vào mặt Quan Bạch Phụ.
Hải Thanh khẽ nhướng mày: "Thế thì ta có hơi tò mò rồi đấy."
"Đi thôi, từ từ trò chuyện." Đảo chủ tung người nhảy lên.
Hải Thanh cười khổ một tiếng: "Thế này mà gọi là từ từ à?"
"Đúng vậy, ta sẽ kể cho ngươi nghe cho đến khi mặt trời lặn, trăng sao lên đầy trời. Cho đến khi sóng biển dâng trào, bình minh lại đến, rực rỡ ánh vàng. Cho đến khi trời đất sụp đổ, thời loạn lại tới !" Đảo chủ cười ha hả.
Hai ngàn năm trước, ngũ giới hỗn loạn, người à ma cùng tồn tại ở thế gian.
Chiến tranh liên miên không dứt. Nhưng vào thời điểm ấy, linh khí tràn ngập thiên địa. Giữa các đỉnh núi, tiên môn mọc lên như nấm. Có người tự mình ngộ ra đạo lý, khá có cảm ngộ, cứ thế kiếm một đỉnh núi nào đó, kéo cờ, dựng bảng hiệu, là thành một tiên môn. Khi ấy có hai thư sinh tên là Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc. Hai người miệt mài học hành mười năm, vốn định đến kinh đô một nước nhỏ thi cử làm quan, nhưng dọc đường bị yêu thú tập kích, suýt mất mạng. May mắn thay, chưởng môn Thăng Hồn phái ra tay cứu, nên mới giữ được tính mạng.
Thăng Hồn phái nghe thì oai phong lẫm liệt, nhưng thực chất chỉ là một ngôi miếu hoang, một tấm biển gỗ khắc chữ mờ nhạt, coi như một phái. Chưởng môn đó cứu hai người, nhưng đưa ra điều kiện là hai thư sinh phải tôn hắn làm sư phụ, bắt đầu học đạo với hắn. Hai người sống bằng nghề đọc sách, chưa hề tiếp xúc thứ gọi là tu hành. Ban đầu tất nhiên không muốn, đã ba lần lén trốn đi nhưng bị nhốt trong trận pháp, đành phải quay lại, cuối cùng đành ngoan ngoãn thụ sư, ở lại nơi gọi là Thăng Hồn phái.
Tạ Hồng Tuyết tính tình ôn hòa, trong nhà là con trưởng nên tự nhiên làm sư huynh, lại có tài nấu ăn nên nhận nấu cả ba bữa ăn mỗi ngày cho ba thầy trò.
Còn Lý Mộc tính tình phóng khoáng, không thích gò bó theo khuôn phép cũ, lúc tu hành cũng thường hay lười biếng nên thường bị chưởng môn phê phạt.
Bên ngoài ngọn núi lớn, chiến hỏa ở nhân gian vẫn không ngừng, hai người ở lại trong núi, thoát được nhiều nguy hiểm, nên nhanh chóng chấp nhận việc bắt đầu tu hành. Đặc biệt là sau này, dần có được thực lực vượt trội so với người thường, cũng vui vẻ sống cuộc sống của người tu hành. Thời gian như thế trôi qua được ba năm. Ba năm sau, hai người xuống núi về quê thăm người thân. Nhưng ai ngờ được, trên núi chỉ ba năm ngắn ngủi, dưới nhân gian đã xảy ra những biến động dữ dội trong chiến hỏa. Quốc gia ngày trước đã không còn, làng mạc khi xưa, nay chỉ còn lại tường đổ vách sụp.
Ngũ giới hỗn chiến, đã đến mức gần như điên cuồng.
Nhân gian đã lâu không còn kinh đô, yêu ma tung hoành tàn sát, quỷ thần hoành hành, tiên nhân trên trời ngồi xem đại loạn mà không hề có động thái gì.
Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc bàn bạc một phen, không chọn quay lại Thăng Hồn phái mà cầm kiếm bước vào cảnh hỗn loạn này, bắt đầu trảm yêu trừ ma.
Sau khi hai người thực sự tham gia vào thời cuộc loạn lạc này, mới phát hiện tuy Thăng Hồn phái của bọn họ trông có vẻ tồi tàn, sư phụ lúc nào cũng xuề xòa không đáng tin, nhưng thực ra bọn họ đã được truyền thụ những pháp thuật rất cao siêu. Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, hai người đã lập được công lao trong cuộc hỗn chiến, được gọi là Thăng Hồn Song Kiếm, nổi danh nhất kiếm đoạt mạng, song kiếm đoạt hồn. Cho nên sau này chỉ cần người của Ma giới thấy bọn họ là quay đầu chạy trốn.
Hai người nổi danh, Thăng Hồn phái tất nhiên cũng vang danh khắp nơi. Không ít người trẻ tuổi muốn bái bọn họ làm thầy, nhưng bọn họ nói chưa được sư phụ chấp thuận nên tạm thời chưa thể xuống núi lập phái. Vì thế, hai người quyết định quay lại Thăng Hồn phái tìm sư phụ xin chỉ giáo, nhưng khi trở lại mới hay nơi đây đã trống vắng tự bao giờ. Hai người vô cùng hoảng hốt, phát ra vô số phù kiếm liên lạc với sư phụ nhưng đều vô vọng.
Cuối cùng, hai người quyết định một người đi nam, một người đi bắc, mỗi người bước lên con đường trảm yêu riêng của mình, đồng thời tìm kiếm tung tích sư phụ.
Dù bọn họ đều bị ép buộc phải tu hành, nhưng ba năm chung sống đã khiến tình thầy trò ba người rất sâu nặng. Tuy sư phụ có vẻ không đáng tin cậy nhưng nếu không có người, hai kẻ đọc sách không biết võ nghệ này đâu có thể sống sót giữa loạn lạc chinh chiến.
Nghe vậy, Hải Thanh Mạc không nhịn được mà cắt ngang: "Hai người đó, chẳng hay là ngài và Thánh chủ sao?"
Đảo chủ cười đáp: "Không sai, xưa kia chúng ta là sư huynh đệ. Đoán xem trong hai người đó, ai là sư huynh, ai là ta nào."
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đảo chủ, người nói chuyện khẽ khàng, lại thường mỉm cười như vậy, chắc hẳn là Tạ Hồng Tuyết rồi."
Đảo chủ lắc đầu: "Không phải, ta là Lý Mục. Tạ Hồng Tuyết mới là sư huynh người hiền lành, đáng tin cậy kia."
Hải Thanh Mạc ngạc nhiên nói: "Thật bất ngờ, khác hẳn so với tưởng tượng của ta."
Đảo chủ cười đáp: "Nhưng chúng ta rất ít gọi nhau bằng sư huynh đệ, vì phần lớn thời gian ta gây ra rắc rối, còn sư huynh lo thu dọn rối rắm do ta gây ra. Sau khi chia tay, ta nam tiến giết nhiều yêu quái lớn, danh tiếng ngày càng lừng lẫy. Còn sư huynh đi về phương bắc, không bao lâu sau đã hoàn toàn mất hút."
Hải Thanh Mạc nhíu mày nói: "Hay là sư huynh của ngài cũng gặp chuyện bất trắc?"
Đảo chủ lắc đầu: "Không, sư huynh cảm nhận được sư phụ mất tích có liên quan đến hai chúng ta, có lẽ ai đó cố tình tránh mặt chúng ta nên mới thế. Vì vậy sư huynh cố ý không để lộ hành tung. Quả thật sư huynh làm như vậy rất có hiệu quả! Chừng nửa năm sau, ta nhận được thư của sư huynh. Sư huynh đã tìm thấy sư phụ."
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Nhưng chắc không phải là tin vui."
"Trên phi kiếm chỉ viết một ngày, mồng 9 tháng 9, tại Bắc Thần Hư Vong sơn." Đảo chủ giọng trầm xuống nói.
Hải Thanh Mạc sững sờ: "Bắc Thần còn có một tòa Hư Vong sơn ư?"
Đảo chủ nói: "Đó là tên cũ từ cả ngàn năm trước, bây giờ Hư Vong sơn là nơi ngươi quen thuộc nhất, bởi vì thể xác kiếp trước của ngươi vẫn đang canh giữ nơi đó."
Hải Thanh Mạc bừng tỉnh: "Chính là Vạn Kiếm sơn."
Đảo chủ ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, đó cũng chính là cánh cửa của Ma tộc!"