Chương 338: Chuyện xưa của trang chủ
Chương 338: Chuyện xưa của trang chủ
Chương 338: Chuyện xưa của trang chủ
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe đến đây, Hải Thanh Mạc cũng bày tỏ nghi ngờ: "Với thực lực của tiên nhân trên trời, rốt cuộc phải mạnh đến mức nào mới có thể ngăn chặn bọn họ? Vậy tại sao Triệu Chân nhân không xuất hiện trong câu chuyện của ngài?"
Đảo chủ cười nói: "Không phải Triệu Chân nhân không xuất hiện trong lời kể của ta, mà là hắn chưa từng xuất hiện trong thiên địa này."
"Truyền thuyết trên đời kể rằng, Triệu Chân nhân không cha không mẹ, bừng tỉnh từ một giấc mơ dài, khi hạ xuống Côn Luân đã ở cảnh giới Thánh nhân. Chẳng lẽ đó là sự thật?" Hải Thanh Mạc thắc mắc.
Đảo chủ gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi.”
Hải Thanh Mạc lắc đầu: "Quá mức ly kỳ."
Đảo chủ nhướn mày: "Muốn trở thành truyền thuyết tất nhiên phải đủ ly kỳ."
Trong lúc Lý Mộc, Sơn chủ và Thành chủ đang phiền não với Thiên giới và Ma giới, bỗng thấy phương Bắc có cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Ba người nhờ Sơn chủ mở Thiên Môn trận, chớp mắt đã đến nơi hiểm yếu Côn Luân phương bắc. Trên bầu trời nơi đây chính là Thiên Môn, tiên nhân muốn giáng trần đều phải đi qua cánh cửa ấy. Mọi người tưởng là thượng tiên giáng thế nên lật đật đến xem. Chỉ thấy lúc đám người đến nơi, cả khu vực Côn Luân rực lửa đỏ.
Sau đó, trên sườn núi Côn Luân, trong sơn trang đã bụi phủ hàng trăm năm, một nam nhân trong bộ áo xanh, cầm thanh kiếm gỗ đào mở mắt tỉnh lại.
Trong ba người, Lý Mộc khéo ứng xử nhất nên được cử đến nói chuyện.
Nam nhân trong bộ áo xanh gương mặt tuấn tú, nói năng cũng rất lễ phép, nhưng khiến Lý Mộc tức giận bằng chết.
Là vì người trẻ tuổi này xuất hiện quá bất thường, miệng lại đầy những lời nói dối kỳ quái,
Lý Mộc hỏi nam nhân kia tên họ, nam nhân kia đáp chỉ nhớ mình họ Triệu, còn những chuyện khác đều không nhớ rõ.
Lý Mộc lại hỏi nam nhân kiatừ đâu đến, nam nhân kiacũng nói không biết, kể rằng mình vừa rồi mình vẫn đang nằm mộng, trong mộng thành thân với một nữ nhân dưới gốc hoa đào, nhưng bản thân trong mộng bỗng hóa thành cánh đào bay đi, tỉnh lại đã ở nơi hoang vu tuyết phủ này, chẳng thấy bóng người.
Lý Mộc hỏi về nguồn gốc tu vi của nam nhân kia, nam nhân kia vẫn nói không biết, chỉ biết cầm thanh kiếm trong tay dường như đã thuần thục, biết làm sao sử dụng. Nói rồi giơ kiếm lên, Lý Mộc bị đánh bay ra khỏi Côn Luân.
Một kiếm xuất, đã là cảnh giới Thánh nhân!
Trời sinh?
Rõ là rắm thối!
Mặc dù Lý Mộc đã thành tiên nhân, phải tuân theo "Thái Thượng Vô Tình", nhưng thật sự quá tức giận. Vì vậy lần này quyết không nói chuyện tử tế nữa, cầm kiếm lên núi một lần nữa. Hắn nói nếu đối phương không chịu nói rõ ràng, thì trước hết phải đánh bại hắn đã.
Trận chiến kéo dài ba ngày đêm.
Côn Luân rung chuyển, tuyết sụp đất nứt, trên trời vô số Kiếm Tiên từ Thiên Môn hiện ra để xem trận chiến.
Cuối cùng Sơn chủ và Thành chủ không chịu nổi nữa, ra tay khuyên can hai bên ngừng chiến.
Đến lúc này hai người mới chịu dừng tay.
Lý Mộc kính phục tài nghệ kiếm thuật của đối phương, định thành thật đối đãi, lại hỏi những vấn đề lúc trước lần nữa.
Nhưng câu trả lời của nam nhân vẫn không thay đổi, vẫn chỉ nhớ mình họ Triệu, tỉnh dậy tại Côn Luân, một kiếm đạt thành cảnh giới Thánh nhân.
Lý Mộc tức giận đến mức muốn đánh tiếp, nhưng Khán Dần Thành chủ dùng pháp thuật Quỷ đạo thăm dò nam nhân kia, phát hiện hắn không nói dối. Mọi người vô cùng bất ngờ, dù đã ở cảnh giới Thánh nhân, chứng kiến nhiều chuyện lạ thường trên đời, nhưng việc này vẫn quá ly kỳ. Thấy chàng trai mặc áo xanh thêu hoa văn bát quái mờ nhạt, mọi người gọi hắn là Triệu Chân nhân, rồi định xuống núi tìm đến hồ Mộng Trạch gặp Như Mộng Chân Nhân hỏi về quá khứ của hắn. Nhưng khi mọi người đi xuống núi lại phát hiện Triệu Chân Nhân không thể bước chân ra khỏi Côn Luân.
Chỉ cần Triệu Chân Nhân bước chân ra khỏi Côn Luân, hình bóng liền biến mất, rồi xuất hiện trở lại trong khoảng sân trống vắng kia.
Rõ ràng Côn Luân chính là nhà giam của Triệu Chân nhân!
Tất cả những chuyện này không thể giải thích bằng hiểu biết hiện tại của mọi người, kể cả Lý Mộc là tiên nhân trên trời cũng thốt lên không thể hiểu nổi.
Lúc này, Triệu Chân Nhân bỗng đưa ra yêu cầu muốn ăn đào.
Sơn chủ bèn quay người đi lấy một giỏ đào, không lâu sau đã quay lại. Triệu Chân Nhân không khách khí cầm lấy một quả, cắn một miếng, vẻ mặt hài lòng.
Ngay sau đó, Triệu Chân Nhân lại cảm thấy cái sân trống rỗng quá, chỉ mình một mình ở lại thật là cô đơn.
Lý Mộc lập tức nhảy vào Thiên Môn, không lâu sau đã lôi xuống một gốc đào tiên, trồng vào trong sân. Cây đào tầm thường chỉ sống được hai mươi năm, còn cây đào tiên này có thể sống hàng ngàn năm.
Triệu Chân Nhân vui mừng hẳn lên. Dường như Côn Luân nơi tuyết băng giá lạnh này trở thành nhà tù của mình cũng chẳng đáng sợ, chỉ cần có một gốc đào tiên bên cạnh là đủ rồi.
Khán Dần Thành chủ không giúp được gì, chỉ có thể cam kết sẽ tìm cách đưa Triệu Chân nhân xuống núi sớm nhất có thể.
Triệu Chân Nhân thì không vội vã gì, chỉ nói tất cả là sắp đặt của vận mệnh.
Ba người nhiệt tình như vậy, ngoài vì lý do có cảm tình với Triệu Chân nhân, còn vì muốn nhờ vả điều gì đó. Thực lực của Triệu Chân Nhân rất mạnh, không thua kém Lý Mộc. Trong số các tiên nhân trên trời, Lý Mộc cũng đã là thượng thừa rồi. Vì thế ba người thỉnh cầu Triệu Chân Nhân ở lại canh giữ Thiên Môn, nếu có tiên nhân muốn xuống trần gian thì mượn cớ thử kiếm đấu với người ấy, nếu thắng thì khuyên họ quay về, còn nếu thua sẽ báo tin cho ba người biết.
Triệu Chân Nhân vui vẻ đồng ý, Trong lòng ba người có phần hổ thẹn, vì dù Triệu Chân Nhân trông như người trưởng thành nhưng vừa mới sinh ra ở Côn Luân, về nguyên tắc vẫn là một đứa trẻ. Hắn không hiểu việc mình vừa đồng ý mang ý nghĩa thế nào. Tuy có chút áy náy nhưng ba người vẫn rời đi sau vài ngày. Họ phải tìm cách phong ấn thật sự để ngăn chặn tứ giới, đuổi những yêu ma về Ma giới.
Trong nửa năm sau, có tới ba trăm Kiếm Tiên từ Thiên Môn xuống nhân gian nhưng không ai thắng được Triệu Chân nhân.
Ban đầu chỉ là một Kiếm Tiên muốn xuống trần nhưng bị Triệu Chân nhân ngăn lại. Vị này thực lực kém Lý Mộc, chỉ vài chiêu đã thảm bại trở về. Sau đó, một Kiếm Tiên có tiếng tăm ở Thiên Giới cũng xuống thử thách, hai bên giao chiến hai ngày đêm mới tuyên bố không thắng nổi và rút lui. Từ đó danh tiếng người canh giữ Thiên Môn của Triệu Chân nhân vang khắp các Kiếm Tiên.
Tiên nhân nào cũng thế, xuống nhân gian rồi thảm bại trở về.
Triệu Chân Nhân lấy làm lạ, nếu những người này đồng thời tiến lên, hắn cũng đây khó mà ngăn cản nổi, nhưng tại sao bọn họ lại từng người một bước? Điều hắn không biết là tiên nhân trên trời coi trọng thể diện của mình nhất. Đối phó với một phàm nhân, nếu phải cùng nhau ra tay mới có thể thắng, vậy sau này làm sao còn đặt chân lên Thiên giới được nữa. Nếu thua cũng chẳng có cách nào, dù sao cũng có nhiều Kiếm Tiên thất bại như vậy, không đến nỗi quá mất mặt. Nhưng có một điều trên người vị Triệu Chân Nhân này lại khiến tất cả đều rất kinh ngạc. Họ kinh ngạc không phải vì tu vi và cảnh giới của hắn, dù sao Thái Thượng Hữu Tình đạo ở trần gian có thể sánh vai với tiên nhân, có thắng cũng không lạ. Điều khiến bọn họ kinh ngạc là linh lực trên người vị Triệu Chân Nhân này dường như vô tận, chiến đấu liên tục nửa năm mà không hề mệt mỏi.
Sơn chủ và Lý Mộc nghe tin cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng không có thời gian suy nghĩ về việc này, bởi vì Ma chủ tân nhiệm đã thống nhất tất cả thế lực của Ma giới, điều hắn muốn là thôn tính toàn bộ nhân gian!