Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337: Đại Chiến Ngày Trước

Chương 337: Đại chiến ngày trước Chương 337: Đại chiến ngày trước

Chương 337: Đại chiến ngày trước

Dịch: Athox

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Từ hơn hai nghìn năm trước, lần đại hội đồ yêu này được gọi là "Trùng Dương chi loạn", chấn động thiên hạ. Nhưng sau đó thiên địa tái tạo, ngũ giới bình định, câu chuyện náo loạn một thời này cũng bị người đời dần dần quên lãng, thế cho nên trong sách sử của Nam Dạ và Bắc Thần cũng không có ghi chép bất cứ tin tức gì về chuyện này. Tuy nhiên, ngay lúc đó, cao thủ kiếm thuật sư và Ma tộc kiếm thuật cùng cao thủ Ma tộc khắp nơi đều điên cuồng truy tìm tung tích của hai người này.

Có người cho rằng bọn họ cấu kết với Ma tộc, phải trừ khử bọn họ càng nhanh càng tốt.

Nhưng nhiều người hoặc Ma hơn, thì lại tới vì "Thiên Địa Thư".

Tạ Hồng Tuyết vì trợ giúp Lý Mộc chữa thương mà phải khó nhọc bỏ trốn, chạy liên tục tới nơi nhân quỷ giao giới, được một tông sư Quỷ Đạo che chở, trốn một cái là sáu mươi năm. Sáu mươi năm sau, trên đời có lời đồn hai người bọn họ đều đã chết, vì vậy hai người mới đổi tên đổi họ trở về nhân gian. Lần này, trong lòng hai người không còn ôm niềm tin trừ ma vệ đạo nữa mà chỉ một lòng tu hành, khiêu chiến cường giả, gia tăng cảnh giới. Thế là lại qua mười năm nữa.

Mãi đến ngày nào đó, thiên lôi chấn động, phàm nhân phi thăng.

Trong niên đại linh khí dồi dào kia, tuy nói phi thăng thành tiên vẫn hiếm thấy, nhưng ít ra cũng mười mấy năm vẫn thấy một lần. Nhưng lần này thì rất bất thường, bởi vì mọi người chỉ từng thấy thiên kiếp bất ngờ ập đến, chín luồng sấm sét giáng xuống chứ chưa hề thấy cảnh mười tám luồng sấm giáng xuống. Chỉ vì lần này là hai vị tu hành cùng lúc phi thăng.

Hai người đó tất nhiên là Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc.

Hai người này vì Đại hội đồ yêu năm xưa, đã không còn chút lưu luyến nào với nhân gian, hiển nhiên lựa chọn con đường Thái Thượng Vô Tình, bay lên trên trời trở thành tiên nhân.

Lúc đó dù nhân gian hỗn loạn, nhân và yêu cùng tồn tại, bách quỷ hoành hành, thậm chí cả tiên nhân trên trời cũng có nhiều kẻ không an phận, lén lút quay về nhân gian vì lợi ích riêng. Nhưng phần lớn tiên nhân trên trời vẫn không quan tâm chuyện nhân gian, sống thanh nhàn tự tại. Tất nhiên Tạ Hồng Tuyết và Lý Mộc cũng không thích bận tâm đến những việc rắc rối đó, mỗi ngày uống rượu luyện kiếm ở tiên giới, thỉnh thoảng lại đi ngắm cảnh lạ ở Tam Thập Lục Thiên, giao chiến với Vực Ngoại Kỳ Ma, cuộc sống như vậy cứ trôi qua suốt ba trăm năm.

Ba trăm năm sau, Tạ Hồng Tuyết bất ngờ tuyên bố bế quan tu luyện.

Lý Mộc cảm thấy buồn chán, bèn đổi tên thành Quan Hải Trạch rồi quay trở lại nhân gian.

Lúc này nhân gian vẫn còn hỗn loạn, chỉ có điều đã xuất hiện vô số cao thủ. Tông sư Quỷ đạo từng che chở cho họ đã vẫn lạc trong một trận đại chiến cách đó mấy chục năm, nhưng đồ đệ duy nhất của ông lại kế thừa được phép thuật Quỷ đạo còn mạnh hơn thầy. Đồ đệ này lập ra một thành trì ở cực nam, đặt tên là "Khán Dần", dưới trướng có chín đồ đệ luyện tu vi không tầm thường, tự xưng là Hoàng Tuyền Cửu Đạo. Vì sự xuất hiện của hắn, Quỷ giới không còn nhiều ác quỷ dám lên trần gian gây loạn nữa. Lúc đó mọi người đã bắt đầu gọi hắn là Khán Dần Thành chủ. Lý Mộc tò mò về thực lực của vị Thành chủ này, tự xưng tiền bối rồi thách đấu. Hai người chiến đấu từ Khán Dần thành đến tận Nam Hải, kịch chiến suốt mười ngày, thực ra Khán Dần Thành chủ đã thua vào ngày thứ bảy. Nhưng Lý Mộc bận tâm tới thể diện đối phương, vẫn chưa dốc hết sức, mười ngày sau mới cho thế nhân một kết quả hòa.

Trận chiến này thu hút vô số tu sĩ nhân gian đến xem, trong đó có một thanh niên trẻ tuổi thông thạo trận pháp và kiếm thuật, đạp trên một cây tre nhỏ rồi bay đến Nam Hải vào ngày thứ hai, xem chiến đấu đến ngày thứ bảy thì đã nhìn ra kết cục của hai người. Sau đó hắn ngộ đạo, nghênh chiến thiên lôi trên Nam Hải rồi quay về nhân gian. Lý Mộc và Khán Dần Thành chủ giao chiến xong bèn mời thanh niên trẻ tuổi này vào thành uống rượu, hỏi tên tuổi. Thanh niên này tính cách trầm ổn, nói năng văn nhã, nói tên tuổi của mình đã tan thành mây khói, mười hai năm trước hắn mua lại Thương Thanh sơn làm nơi ẩn cư, bảo họ gọi mình là Sơn chủ.

Ban đầu mọi người đều cảm thấy cái tên "Sơn chủ" này có phần buồn cười, thời xưa vẫn có một số thư viện trên núi, viện trưởng được gọi là Sơn chủ, nhưng ngày nay thiên hạ đại loạn, đâu còn thư viện học đường nào, nên chỉ có mấy tên yêu vương chiếm núi làm vua tự xưng là "Sơn chủ". Nhưng không ai ngờ, danh hiệu "Sơn chủ" càng ngày càng vang dội, cuối cùng "Sơn chủ" này cũng từ Thương Thanh sơn trở thành Vạn Kiếm sơn, hắn ta cũng trở thành "Sơn chủ” độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Nghe đến đây, Hải Thanh Mạc không nhịn được ngắt lời: "Thương Thanh sơn này ở đâu?"

Đảo chủ sửng sốt hỏi: "Lúc ở Bắc Thần, trước đó hẳn là bên bờ Thanh Hứa hồ, hỏi chuyện này làm chi?"

Hải Thanh Mạc cười đáp: "Đó không phải là tài sản ta mua ngày trước sao? Tất nhiên phải tính là của cải của ta chứ!"

Đảo chủ bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải ngươi nói kiếp trước của ngươi là kiếp trước, kiếp này là kiếp này hay sao?"

"Đó là hai việc khác nhau." Hải Thanh Mạc bĩu môi nói.

Đảo chủ thở dài: "Thương Thanh sơn đã bị san bằng từ lâu, không biết bây giờ trên đó là thành quách hay cỏ dại, đi tìm ở đâu bây giờ?"

"Được rồi." Hải Thanh Mạc tự rót cho mình một chén trà, "Vậy sau khi các ngươi gặp nhau, ta đã nói gì."

Đảo chủ ngẩng đầu nhìn Hải Thanh Mạc, thấy phía sau gã dần hiện lên bóng dáng của Sơn chủ thuở trước.

Một kiếp hiện tại, một kiếp quá khứ, một người tư thế ngồi lười nhác, nét mặt hớn hở, người kia nghiêm nghị cẩn trọng từng li từng tí. Ngoài tướng mạo ra, thật khó nhận ra điểm tương đồng.

Ba người tại uống rượu luận đạo Khán Dần thành, Khán Dần Thành chủ nói mình tự tin có thể dẹp yên rối loạn ở Quỷ giới, hắn từng bước qua mười tòa Diêm La điện, chẳng ai là đối thủ của hắn. Nếu Quỷ giới lại rối loạn, hắn sẽ huy động toàn lực bộ lực lượng Khán Dần thành chiến đấu tới cùng. Hai người kia đều khâm phục lòng can đảm và khí phách của Khán Dần Thành chủ.

Sơn chủ đến vùng giáp ranh giữa người và quỷ, cũng chính lúc Sơn chủ ở bên Hoàng Tuyền, bỗng nhiên có ý tưởng. Hắn dùng kiến thức cả đời để dựng một trận pháp trên Hoàng Tuyền, chỉ người thoả mãn yêu cầu của trận pháp mới có thể qua lại hai giới người và quỷ trong thời gian nhất định, những người khác sẽ bị Hoàng Tuyền ngăn cản bên ngoài.

Đây cũng chính là nguồn gốc ban đầu của phong ấn tứ giới.

Hiển nhiên, cấm chế trên Hoàng Tuyền đã thành công.

Sơn chủ cũng nói ra suy nghĩ của mình trong những năm gần đây với hai người còn lại. Hắn cho rằng nhân gian hỗn loạn như vậy là vì nằm giữa Ma giới, Tu La giới, Quỷ giới, Thiên giới, các nơi khác muốn tới bốn giới còn lại đều phải qua nhân gian. Mà Thiên giới tróng vắng, Quỷ giới quanh năm không thấy ánh mặt trời, Tu La giới khắp nơi đều là hiểm cảnh dị thú, Ma giới thì bị oán khí mê chướng bao phủ.

Chỉ có nhân gian là có cảnh núi sông mỹ hảo, có tình ái thành, mới là nơi đáng sống nhất trong ngũ giới, nhưng khổ nỗi con người lại là yếu nhất. Tất cả những điều này đã dẫn đến tình trạng hỗn chiến ở ngũ giới không thể nào thay đổi. Cho nên Sơn chủ muốn bố trí một trận pháp phong ấn các cánh cửa giao giới lại, sau đó cử một cao thủ Thái Thượng cảnh bảo vệ trận pháp ấy, để cho dân chúng thoát khỏi khổ ải nhân gian.

Trong cuộc hỗn chiến ngũ giới, Tu La giới và nhân gian vốn có Thiên tướng canh giữ, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ có Thiên tướng thất thủ, nhưng cũng chỉ là thiểu số. Còn Quỷ giới, nhờ có Phong Đô Đại Đế trấn thủ, tuy ác quỷ thường xuyên trốn ra nhân gian nhưng cũng chẳng làm được trò trống gì, nay đã bị Khán Dần Thành chủ trấn áp, còn lập nên trận pháp đầu tiên, tuy chưa hoàn mỹ nhưng cũng đã bước đầu thành công.

Hai giới còn lại mới là vấn đề lớn nhất.

Một bên là Ma giới, chúng là nhân vật chính gây nên hỗn loạn trên thế gian.

Bên kia là Thiên giới, mỗi một tiên nhân đều ở cảnh giới Thái Thượng, thực lực của họ có thể nghiền nát bất cứ giới nào.
Bình Luận (0)
Comment