Chương 34: Tử Ngọc
Chương 34: Tử Ngọc
Chương 34: Tử Ngọc
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc phất tay ra hiệu cho Sở Thanh Tiêu ngừng lại, vẻ mặt lại khá tò mò: “Chẳng lẽ ảo thuật này là chúng ta nói gì thì biến thành cái đấy. Thế bây giờ ta nói một câu, giờ phút này chúng ta đang ngồi trên một con phượng hoàng vàng kim, ngao du nơi chân trời.”
Vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh đã biến đổi, một cơn gió mãnh liệt thổi qua, thổi phăng cả bàn lẫn tiệc rượu. Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy dưới chân lung lay, sau đó cúi đầu nhìn xuống, phát hiện một con phượng hoàng vàng kim lớn như ngọn núi nhỏ đang chở bọn họ, vẫy cánh bay về phía nam.
“Thanh Mạc, bối phụ thanh thiên, nhi mạc chi yêu át giả, nhi hậu nãi kim tương đồ nam." Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười: “Tên của ngươi rất hợp với cảnh tượng hiện giờ.”
Hồng Niệm cầm kiếm đứng dậy: “Sử dụng ảo thuật mà ta không hề phát hiện ra, cảnh giới của người này cực kỳ đáng sợ, có lẽ bây giờ không phải thời điểm để trò chuyện thoải mái như vậy."
Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng ném tấm bùa vàng lên: “Nhưng hiện tại chúng ta đang bay trên bầu trời vạn dặm, ta cũng không biết nếu bây giờ mình ném tấm bùa vàng này ra, chúng ta sẽ gặp cảnh tượng ra sao? Nếu vẫn ở trong rừng trúc vừa rồi, ảo thuật phá giải, Hồng Niệm vung trường kiếm lên là được, đơn giản biết bao.”
Hải Thanh Mạc cất cao giọng nói: “Vậy chúng ta trở lại rừng trúc.”
Nhưng lần này cảnh tượng xung quanh không hề thay đổi.
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Xem ra không được rồi.”
“Đạo trưởng, ngươi tin mình có thể loại trừ ảo thuật này à?” Hồng Niệm cô nương nhắm hai mắt lại, niệm lực trên người chậm rãi tràn ra, tuy cô có kiếm thuật cao siêu, nhưng không biết nhiều về phá giải ảo thuật, biện pháp duy nhất mà cô biết là dùng niệm lực tìm kiếm khí tức của người thi pháp, xuyên qua ảo thuật trực tiếp công kích người thi thuật, qua đó phá giải.
Sở Thanh Tiêu khẽ mỉm cười: “Cái gọi là ảo thuật, yêu ma quỷ quái, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, là người tu hành các ngươi quá đề cao những pháp thuật này mà thôi. Chẳng qua chỉ là quỷ đạo, người có chính khí là phá giải được!” Tấm bùa vàng trên tay hắn lóe lên kim quang, tiếp đó Sở Thanh Tiêu đập mạnh tấm bùa lên lưng con phượng hoàng.
“Giải!”
Hắn gầm lên một tiếng, bùa vàng lập tức hóa thành kim phấn, rải rác trong không trung.
Nhưng cảnh tượng xung quanh lại không hề thay đổi, chỉ có con phượng hoàng vàng kim vỗ cánh xoay người trên không trung, khiến cho dưới chân Hải Thanh Mạc lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào.
Sở Thanh Tiêu đứng dậy, nghênh đón làn gió thổi nhẹ qua lọn tóc mai, cười xấu hổ: “Cái này... xem ra chính khí của ta còn chưa đủ.”
Hồng Niệm mở mắt, vừa rồi cô đã dùng niệm lực của mình thăm dò khí tức trong vòng trăm trượng xung quanh, nhưng không cảm nhận được chút dao động nào của niệm lực. Cô quát khẽ một tiếng: “Rốt cuộc là vì cao nhân nào đang ở đây? Vì sao trốn trốn tránh tránh, không dám ra gặp mặt chúng ta?”
Sở Thanh Tiêu lại lấy ba tấm bùa vàng ra, bất đắc dĩ nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp phải ảo thuật mà ta không giải trừ được, chẳng lẽ ảo thuật này còn phối hợp với trận pháp cực kỳ cường đại?”
Hải Thanh Mạc ngồi xổm xuống, vuốt ve sau lưng con phượng hoàng vàng kim, đột nhiên nói: “Liệu có khả năng này không, bây giờ đã không phải ảo giác?”
Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu thầm kinh hãi.
Đây cũng là một khả năng.
Tuy khả năng này rất vô lý.
Cũng tức là người kia đưa bọn họ vào ảo thuật mà bọn họ không hề phát giác, sau đó lại di chuyển ba người bọn họ lên lưng con phượng hoàng vàng kim này, tiếp đó lẳng lặng giải trừ ảo thuật.
Hồng Niệm đột nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức hỏi Hải Thanh Mạc: “Thiếu chủ, vì sao vừa rồi ngươi lại nói muốn cưỡi lên một con phượng hoàng?”
Hải Thanh Mạc day day trên trán, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cô hỏi như vậy, ta lại không biết nên trả lời thế nào. Hình như đột nhiên có suy nghĩ như vậy, sau đó không khống chế được nói luôn ra.”
Ba tấm bùa vàng trên tay Sở Thanh Tiêu lung lay theo làn gió: “Rốt cuộc phải làm sao mới chứng minh được chúng ta không ở trong ảo thuật nữa?”
“Ngươi làm thế nào chứng minh được mình vẫn đang ở trong ảo thuật?” Một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng bọn họ.
“Ai!” Hồng Niệm vội vàng kéo Hải Thanh Mạc lùi lại một bước, Hà Ảnh kiếm trong tay thuận thế vung về phía trước, một luồng kiếm khí vàng kim lập tức bắn ra. Còn Sở Thanh Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ, cầm lá bùa vàng trong tay, sắc mặt nghiêm nghị.
Một nữ nhân đứng đó, nhẹ nhàng vung tay lên, đánh bay luồng kiếm khí, giọng nói vẫn dịu dàng êm tai: “Không hổ là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế, lại có tu vi Huyền Tâm cảnh.”
Sở Thanh Tiêu nhìn nữ nhân kia, sắc mặt sửng sốt: “Ngươi là...”
Hải Thanh Mạc cũng ngây ngẩn cả người: “Thật... Thật xinh đẹp.”
Chỉ thấy nữ nhân kia mặc bộ đồ tím hoa mỹ, tuổi tác khoảng hơn ba mươi, đã không còn là thiếu nữ nữa; vóc dáng thướt tha, gương mặt dịu dàng. Nữ nhân kia giơ tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc mai buông xuống, mang vẻ quyến rũ yêu kiều, tiếp đó nở nụ cười như muốn hòa tan lòng người.
Lúc ở Lan Lăng thành, Hải Thanh Mạc từng gặp mỹ nữ đệ nhất Bắc Thần mà mọi người đồn đại, là hoa khôi nương tử của Tư Thần nhạc phường. Có điều, tuy cô nương đó rất đẹp nhưng lại không quyến rũ bằng một nửa nữ nhân trước mặt.
Hắn cũng từng gặp trắc phi của Tuyên La vương Bắc Thần, vị này cực kỳ quyến rũ, nhưng lại không có vẻ đẹp tinh tế như nữ nhân trước mắt.
“Đã lâu không gặp.” Nữ nhân kia mỉm cười với Hải Thanh Mạc.
Hồng Niệm và Sở Thanh Tiêu cùng quay đầu sang nhìn Hải Thanh Mạc, Hải Thanh Mạc cảm thấy ánh mắt hai người đều có vẻ kỳ quái nào đó, gã vội vàng hỏi nữ nhân kia: “Chúng ta từng gặp nhau à?’
“Đương nhiên rồi. Năm đó ta và phụ thân ngươi chọi dế, ngươi ở bên hò hét cổ vũ, ta thắng phụ thân ngươi ba tòa nhạc phường.” Nữ nhân áo tím cười nói.
Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày: “Sao ta không có ấn tượng gì?”
“Vì khi đó ngươi còn quá nhỏ, trong mắt ngươi vốn không thấy ta, chỉ thấy hai con dế. Bây giờ ngươi đã trưởng thành, còn lớn lên thành nam nhân tuấn tú như vậy.” Nữ nhân áo tím đi về phía trước một bước, đã tới trước mặt Hải Thanh Mạc, hoàn toàn không coi thanh Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm đang chỉ vào ngực mình ra gì. Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hải Thanh Mạc: “Đã thấy ta chưa?”
Hải Thanh Mạc đỏ mặt: “Xin hỏi tôn tính đại danh của tỷ tỷ?”
“Loạn rồi loạn rồi, ngươi không thể gọi ta là tỷ tỷ.” Nữ nhân áo tím xuyên thăng qua ba người, đi đến phía trước, tới chỗ cổ con phượng hoàng vàng kim, cúi người vuốt nhẹ một cái. Phượng hoàng kêu to một tiếng, có vẻ cực kỳ vui sướng.
Trong lòng Hồng Niệm đã nghĩ tới một cái tên: “Ngươi là gia chủ của Bách Lý gia ở Bạch Chỉ thành, Tử Ngọc phu nhân.”
“Hai chữ phu nhân nghe hơi già. Ta đúng là gia chủ Bách Lý gia ở Bạch Chỉ thành.” Nữ nhân áo tím quay đầu lại, vẫn mỉm cười dịu dàng: “Ta tên Bách Lý Tử Ngọc.”
“Con gái duy nhất của thành chủ Bạch Chỉ thành đời trước, do lúc sinh ra trong miệng đã ngậm ngọc thạch màu tím nên đặt tên là Bách Lý Tử Ngọc; sau khi thành chủ đời trước chết bất đắc kỳ tử, tự tay thi triển thủ đoạn lôi đình ngăn chặn bạo loạn trong Bạch Chỉ thành, cuối cùng trở thành vị nữ gia chủ đầu tiên của Bạch Chỉ thành trong suốt mấy trăm năm qua. Nghe nói tu vi đã là Địa Lục cảnh, giỏi về ảo thuật, thân là một ảo thuật sư nhưng vẫn là một trong năm người mạnh nhất ở Bắc Thần quốc.” Sở Thanh Tiêu lấy quyển sách nhỏ trong lòng ra, viết vội vài nét lên sách: “Hôm nay được gặp. Ừm... Đẹp hơn trong tưởng tượng. À không, liệu có phải dung mạo của cô...”
“Có phải ảo thuật không à?” Tử Ngọc phu nhân vung ống tay áo lau nhẹ lên mặt, nhưng khi hạ tay xuống lại không hề thay đổi: “Đây là thật sự. Ta là đệ nhất mỹ nhân được Bạch Chỉ thành công nhận.”