Chương 35: Tái ngộ
Chương 35: Tái ngộ
Chương 35: Tái ngộ
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hồng Niệm vẫn nắm chặt chuôi Hà Ảnh kiếm trong tay, bước tới một bước, ngăn trước mặt Hải Thanh Mạc: “Dung mạo có phải ảo thuật hay không, phu nhân có phải đệ nhất mỹ nhân ở Bạch Chỉ thành hay không, những thứ đó đều không quan trọng.”
“Vậy cái gì mới quan trọng?” Tử Ngọc phu nhân cười dịu dàng.
“Quan trọng là vì sao ngươi lại sử dụng ảo thuật với chúng ta, và vì sao chúng ta lại ở đây; ngoài ra, chúng ta đang đi tới đâu?” Hồng Niệm hỏi.
“Chúng ta đi chuyến này đương nhiên là tới Tiên Huyền hồ, Lương Ngọc đại hội, Chính Khí minh, bao năm qua Bạch Chỉ thành chúng ta vẫn tham gia.” Tử Ngọc phu nhân nhìn về phía Hải Thanh Mạc: “Thanh Mạc, lần này ngươi sẽ đại diện cho Quân Kiến sơn tham gia.”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Tử Ngọc phu nhân đã biết chuyện ta gia nhập Quân Kiến sơn?”
“Vốn dĩ không biết, nhưng bộ quần áo mà ngươi mặc lại khiến ta không thể không biết.” Tử Ngọc phu nhân cúi đầu mỉm cười: “Là nhị tiên sinh trước kia của Quân Kiến sơn thiết kế, nghe nói toàn bộ đệ tử Quân Kiến sơn bao gồm cả bản thân chưởng môn đều kháng nghị, nhưng nhị tiên sinh nói trực tiếp là tốt nhất, quần áo như vậy, kiếm pháp cũng như vậy, cho nên Quân Kiến sơn chính là như vậy.”
Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ nói: “Đạo lý này cũng coi là có lý, nhưng xấu thì vẫn là xấu.”
“Y phục của Bạch Chỉ thành chúng ta đều rất đẹp.” Tử Ngọc phu nhân nói đầy ẩn ý: “Bởi vì chúng ta học ảo thuật, ảo thuật không thể trực tiếp, yêu cầu phải vòng vo một hồi mới có thể nhận được đáp án.”
Hồng Niệm lạnh lùng nói: “Cũng như ngươi trả lời câu hỏi của ta, cũng luôn vòng vo.”
“Vòng vo ư? Ta chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng của ngươi, vì ta cảm thấy.” Tử Ngọc phu nhân xoay người: “Hai câu hỏi trước đã không cần trả lời.” Cô đột nhiên ngẩng đầu, quái điểu màu đen phủ kín trời đất, từ trên không trung rơi ào ào xuống, đánh thẳng về phía bọn họ. Phượng hoàng vàng kim ngửa mặt lên trời kêu một tiếng giận dữ, một lớp bình phong vàng kim bao phủ phạm vi ba trượng xung quanh bọn họ. Đám quái điểu màu đen phát ra tiếng cười khủng khiếp như tiếng người, ồ ạt lao về phía lớp bình phong vàng kim, nhưng lập tức bị đốt thành tro tàn. Nhưng đám quái điểu màu đen vẫn không hề ngừng nghỉ, cuồn cuộn rơi xuống từ không trung, sau đó đánh thửng lên lớp bình phong.
“Đây là?” Hải Thanh Mạc cả kinh nói, gã quan sát cẩn thận, đám quái điểu màu đen trông như quạ nhưng lại có ba cái đầu, sáu cái đuôi, kỳ dị tới khó tả.
Sở Thanh Tiêu lấy quyển sách nhỏ của mình ra, múa bút lên sách: “Trên Dực Vọng sơn, có loài chim lạ, trông như là quạ, ba đầu sáu đuôi, kêu như tiếng cười, tên là Kỳ Dư, ăn thịt chim này, không bị bóng đè, lại ngăn điềm dữ. Hôm nay được thấy, quả nhiên tiếng kêu giống tiếng cười, vừa đáng sợ, vừa ghê rợn.”
Tử Ngọc phu nhân thở dài một tiếng: “Còn tưởng đã làm rất bí mật, không ngờ vẫn bị bọn chúng đuổi theo.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Bọn họ là ai, đang nhắm vào ai?”
Tử Ngọc phu nhân dịu dàng nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Chắc là ngươi rồi.”
Hồng Niệm trầm giọng nói: “Là hắn.”
“Là ta!” Một người cầm kiếm xuất hiện trước phượng hoàng, chỉ thấy người này mặt mày sắc bén, hai bên mai là hai hàng tóc trắng, tay cầm một thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí. Đám quái điểu màu đen lướt qua đỉnh đầu hắn, tiếp tục đánh thẳng vào tấm bình phong màu vàng kim, đồng thời lại có vài nam nhân mặc áo đen xuất hiện sau lưng hắn.
Hải Thanh Mạc cũng nhận ra người trước mặt: “Phó minh chủ Thiên Sinh minh, Ngọc Thiên Hàn. Chẳng phải ngươi... bị cửu sư huynh phế bỏ rồi à?”
Ngọc Thiên Hàn biến sắc, hừ lạnh một tiếng: “Quân Cửu chỉ nhân lúc cháy nhà hôi của mà thôi, ta không biết trước mặt là ai, nếu biết là hắn, sao lại bị thương cho được!”
“À đúng đúng đúng!” Hải Thanh Mạc vội vàng gật đầu: “Quá đúng quá đúng! À, người lập Tinh Vân bảng là cao nhân phương nào vậy! Có nghe hắn nói không! Ta làm chứng cho vị Ngọc phó minh chủ này, cửu sư huynh của ta nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, sư huynh vốn không phải đối thủ của Ngọc Thiên Hàn, càng không cách nào dùng một kiếm mà phế bỏ hắn được!”
Sở Thanh Tiêu ở bên cạnh sửng sốt, cuối cùng mỉm cười: “Đúng là bỉ ổi.”
Tử Ngọc phu nhân cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là bỉ ổi, ngươi cũng được chân truyền của Hải thành chủ rồi đấy. Tiên nhân phi thăng Lan Lăng thành, kỳ cục quái gở người Hải gia.”
Hải Thanh Mạc cười khổ nói: “Ta nói thật lòng mà.” Đây đúng là lời nói thật lòng, chỉ cần Tinh Vân bảng nhận định chiêu kiếm của Quân Cửu là đánh lén, thế thì Quân Cửu vẫn không phải đối thủ của Ngọc Thiên Hàn, như vậy tám vẫn là tám, chín vẫn là chín, Hải Thanh Mạc không cần cực khổ khiêu chiến thiếu chủ Thiên Khư các nữa. Đáng tiếc trong số mọi người ở đây chỉ có Hồng Niệm là hiểu suy nghĩ của gã. Ngọc Thiên Hàn đứng phượng hoàng nghe vậy sắc mặt đen kịt, hàn khí trên thân kiếm cũng càng lúc càng cường thịnh.
Hồng Niệm đi tới bên cạnh Tử Ngọc phu nhân: “Vừa rồi đã nghi ngờ phu nhân, Hồng Niệm xin được cáo lỗi với phu nhân.”
Tử Ngọc phu nhân cười nói: “Không sao. Ngươi lớn lên trong hoàng thành Nam Dạ quốc từ nhỏ, làm việc dưới trướng Cửu Thiên Tuế Đoạn công công, có lòng cảnh giác với người khác cũng là chuyện bình thường.”
“Kim Quang tráo này còn có thể chống được bao lâu?” Hồng Niệm hỏi.
“Nếu tiếp tục công kích điên cuồng như vậy, khoảng nửa canh giờ sau là không chịu nổi nữa.” Tử Ngọc phu nhân cúi đầu nhìn xuống dưới: “Nhưng từ đây tới Tiên Huyền hồ, ngay cả Kim Phượng cũng phải bay trong hai canh giờ.”
Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay: “Tức là phải đánh?”
Tử Ngọc phu nhân gật đầu: “Nhưng ta không am hiểu chiến đấu, ảo thuật sư có mạnh đến đâu đi nữa, đối đầu trực diện với một kiếm thuật sư Huyền Tâm cảnh vẫn không có phần thắng, ta cũng vậy thôi. Ngọc Thiên Hàn, ta không thể giải quyết hắn giúp các ngươi được.”
“Hồng Niệm hiểu, vậy xin Tử Ngọc phu nhân bảo vệ cho thiếu chủ. Kim Quang tráo sẽ không vỡ, trong nửa canh giờ ta sẽ giải quyết xong bọn chúng.” Hồng Niệm nhẹ nhàng xoay cổ tay, một luồng hào quang lan tỏa, cô như sắp lao ra.
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Lấy kiếm ra đi, ta cũng tham gia.”
“Không cần. Chuyến này ngươi phải tham gia Lương Ngọc hội, nếu đại chiến ở đây thì không còn hy vọng gì về hạng nhất nữa.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Yên tâm, Ngọc Thiên Hàn đã bị Quân Cửu tiên sinh đả thương, đúng là chiêu kiếm đó đã phế bỏ hắn. Giờ phút này hắn còn có thể đứng đây, chắc là dùng bí pháp gì đó. Đã là bí pháp thì chắc chắn sẽ có thiếu hụt, hắn không mạnh như ngày trước nữa, còn ta bây giờ!”
“Cũng vượt xa ngày đó!”
Dứt lời Hồng Niệm tung người nhảy lên, lao ra ngoài, nhắm ngay Ngọc Thiên Hàn xuất kiếm đánh tới. Ngọc Thiên Hàn vung kiếm ngăn cản, bị đánh văng ra ba trượng.
Tử Ngọc phu nhân kinh ngạc: “Ồ? Nghe nói Hồng Niệm công công thiên phú xuất chúng, tuổi còn trẻ đã là Tiêu Dao cảnh đỉnh phong, nhưng rõ ràng chiêu kiếm vừa rồi đã có tu vi Huyền Tâm cảnh.”
“Khà khà.” Hải Thanh Mạc ở bên cạnh đắc ý nói: “Chẳng qua Hồng Niệm cô nương niệm tình xưa, nếu không cũng là một mãnh tướng trong Quân Kiến sơn chúng ta!’
Tử Ngọc phu nhân quan sát Hải Thanh Mạc từ trên xuống dưới: “Nhưng vì sao trên người ngươi hoàn toàn không có chút niệm lực nào lưu động.”
Hải Thanh Mạc ngửa đầu lên nói: “Vì ta... đang giấu tài!”
Sở Thanh Tiêu cầm ba tấm bùa vàng trong tay: “Bây giờ không phải lúc nói đùa.”
Bên kia, Ngọc Thiên Hàn vung trường kiếm, một con rồng băng bay ra từ thân kiếm, tập kích Hồng Niệm.