Chương 358: Song Ác chi kiếm
Chương 358: Song Ác chi kiếm
Chương 358: Song Ác chi kiếm
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sở Sơn Cô nghiến răng nổi giận hét lớn: "Sư nương, có thể quay đầu không? Nếu không chiêu kiếm này của ta sẽ phải phân định sinh tử."
Ma chủ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng sư nương, vậy chiêu kiếm này của ngươi phải dùng toàn bộ sức lực."
Sở Sơn Cô cười khổ nói: "Tại sao phải ép ta?"
"Bởi vì sư phụ ngươi đã khuất, giờ đây người có thể đánh giá ngươi mạnh yếu ra sao chỉ còn lại mình ta." Ma chủ liếc nhìn Đảo chủ phía dưới, nói đầy ẩn ý: "Chứ không phải ai khác."
Đảo chủ mỉm cười, vuốt ve đầu con Quỳ Thú nho nhỏ kia, nói: "Đang mỉa mai ta đấy."
"Vậy thì, kiếm..." Sở Sơn Cô nhắm hai mắt lại: "Lạc."
Ngàn năm trước trong thâm sơn nước Sở.
Sơn chủ thả người bay vút qua trong rừng rậm, hắn đang truy đuổi một con hổ yêu hung ác, chỉ thấy hắn vung tay phải lên, một luồng niệm lực cực mạnh chém ra, trực tiếp chia năm xẻ bảy thân thể hổ yêu kia, nhưng đồng thời luồng niệm lực kinh khủng ấy cũng lật tung một khoảnh rừng chung quanh.
Bao gồm cả căn nhà gỗ nhỏ ẩn giấu ở trong rừng cây kia, đơn sơ mà mong manh.
Nhà gỗ vụn vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, một đứa trẻ ngây thơ nhìn tất cả những thứ trước mắt, hoàn toàn chết lặng.
Sơn chủ chú ý đến khí tức của con người, nháy mắt một cái, đi đến bên cạnh đứa trẻ kia, kéo nó ra khỏi vùng nguy hiểm.
Đứa trẻ chết trân một lúc lâu, cuối cùng bắt đầu gào khóc: "Nhà của ta, nhà của ta, không còn nữa!"
Sơn chủ xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, chờ người nhà của ngươi trở về, ta sẽ cho bọn họ một ít bạc. Các ngươi có thể xây một ngôi nhà tốt hơn, hoặc chuyển đến ở làng gần đó."
Đứa trẻ lắc đầu: "Ta không có cha mẹ, căn nhà này là ta tình cờ tìm thấy ở đây, không có ai nên ta mới ở đó. Ta không cần tiền, nơi này không có chỗ để mua bán, bình thường ta chỉ tự mình kiếm thức ăn, lúc không kiếm được gì thì ăn quả rừng."
Sơn chủ bất đắc dĩ nói: "Vậy ta nên làm gì đây?"
Đứa bé suy nghĩ một chút: "Ngươi giúp ta xây một căn nhà khác đi."
Điều này khiến Sơn chủ rất khó xử, ở nhân gian hắn là người tu hành tung hoành thiên hạ, thế nhưng xây nhà hoàn toàn nằm ngoài khả năng của hắn. Sau vài lần thất bại, hắn chỉ có thể ở lại trong ngọn núi hoang vu này, ngày ngày đốn củi, xây nhà, thất bại bao nhiêu lần thì làm lại bấy nhiêu lần.
Thiên địa bên ngoài khắp nơi đầy rẫy chiến tranh, nhưng trong thời gian Sơn chủ ở trên ngọn núi hoang này, hắn trải qua một quãng thời gian bình yên hiếm có. Có hắn, đứa trẻ đương nhiên không cần phải đi săn bắn, mà kỹ năng nấu nướng của đứa trẻ lại khiến Sơn chủ than thở không thôi. Điều khiến Sơn chủ càng ngạc nhiên hơn là đứa trẻ này lại có thiên phú vượt xa người bình thường.
Trong lúc Sơn chủ một mình tu luyện trận pháp, đứa bé này cũng ở một bên quan sát, sau đó tự mình cũng dò được ít nhiều tinh túy. Dưới sự chỉ điểm của Sơn chủ, đứa bé kia đã bố trí trận pháp bên cạnh căn nhà, khiến mọi thú rừng đi ngang đều không tự chủ được mà lạc lối, thậm chí còn tự ngã vào bẫy.
Sơn chủ hết sức trịnh trọng hỏi: "Ngươi có đồng ý làm đồ đệ của ta không?"
Đứa bé chỉ hỏi một câu: "Làm đồ đệ của ngươi, vậy có phải khi ngươi rời nơi này sẽ dẫn ta theo sao? Ta có thể mãi mãi đi theo ngươi?"
Sơn chủ cười ha hả: "Một ngày nào đó, ngươi sẽ xuất sư lập nghiệp, có gia đình riêng, có thiên địa riêng. Dĩ nhiên, nếu chỉ nói hiện tại thì ngươi là đồ đệ của ta, tuổi tác còn nhỏ, tất nhiên phải theo ta đi khắp nơi."
Đứa bé lập tức gật đầu: "Vậy ta nhất định phải theo ngươi! Ta muốn bái ngươi làm thầy!"
Không hề để tâm tới chuyện Sơn chủ là người tu hành tột đỉnh trên thế gian, cũng không hề để tâm tới chuyện được trở thành đồ đệ của hắn sau này sẽ có vô số vinh quang. Đối với đứa bé kia, điều quan trọng nhất là có thể có một gia đình, được ở bên cạnh hắn.
Đứa bé không có tên, Sơn chủ đặt cho nó cái tên Sở Sơn Cô.
Đứa trẻ mồ côi ấy ở nơi thâm sơn trên đất Sở, nhưng lại có một tấm lòng ấm áp thiện lương.
Tấm lòng lương thiện ấy biểu hiện rõ nhất ở chỗ Sở Sơn Cô hoàn toàn không học được kiếm pháp của Sơn chủ. Trong kiếm pháp của hắn không hề có chút sát ý nào, bấy giờ Sơn chủ mới hiểu tại sao lần đầu gặp mặt, Sở Sơn Cô gầy guộc đến thế, bởi vì mỗi lần ra tay săn bắn muông thú trong núi rừng, hắn hầu như chưa bao giờ thành công.
Cho nên mặc dù là đồ đệ duy nhất của Sơn chủ, nhưng trong quá trình thử thách với các sư đệ của bằng hữu Sơn chủ, Sở Sơn Cô chưa từng thắng lần nào. Mỗi lần đều bị bọn họ hung hãn đánh ngã xuống đất, trận pháp của hắn tuy mạnh nhưng chỉ cần bị đối thủ áp sát là hoàn toàn mất đi sức kháng cự.
Có người cười nhạo Sơn chủ thu một đồ đệ vô dụng, nhưng Sơn chủ chỉ nói, Trận pháp sư tự có tác dụng của Trận pháp sư, không cần phải ra trận giết địch.
Về sau, thuật trận pháp của Sở Sơn Cô đạt đến đại thành, những kẻ tu hành cùng trang lứa không có cơ hội áp sát hắn, đã bị hắn đánh bại. Hắn trở thành người mạnh nhất trong nhóm bạn đồng trang lứa, dù lúc hắn cầm kiếm vẫn còn vụng về.
Song Sở Sơn Cô vẫn miệt mài tập luyện kiếm pháp ngày qua ngày, hy vọng có thể được sư phụ khen ngợi.
Mãi đến khi sư phụ tới canh Vạn Kiếm đại trận rồi cạn kiệt tinh lực mà qua đời, Sở Sơn Cô vẫn âm thầm trau dồi kiếm thuật.
Cho tới hôm nay, hắn hết sức nỗ lực, Sơn Hải chi kiếm tung ra từ tay hắn.
Dù đối thủ của chiêu kiếm này, là sư nương của hắn.
Ma chủ đối mặt với kiếm Sơn Hải, giang hai tay ra, đồng thời một bóng đen khổng lồ mặc áo bào rách nát hiện lên sau lưng Ma chủ, động tác hệt như Ma chủ, cũng giang hai tay ra.
Đảo chủ nhíu mày, trầm giọng nói: "Ma Thần."
Lập tức, trên hai tay bóng đen xuất hiện mỗi tay một thanh trường kiếm.
Một thanh kiếm phủ kín hình xương cốt, song cũng mọc đầy đóa hoa quỷ dị màu đỏ.
Một thanh kiếm khác thì trắng tinh khiết như ngọc, lại có luồng khí màu đỏ nhạt huyền ảo chảy trên đó, giống như máu tươi.
Ma chủ trầm giọng nói: "Song Ác chi kiếm của Ma giới, không biết có thể áp đảo được sơn hải của ngươi hay không."
Sở Sơn Cô cũng trầm giọng đáp: "Ta đã phát động Sơn Hải, chỉ có Thiên Địa của ân sư mới đứng trên ta."
Nói xong, một luồng khí độc màu đen tràn ra từ chân Ma chủ, trực tiếp tạo thành một thế giới riêng, bao vây cả hai người lại.
Đảo chủ điểm mũi chân lui ra ngoài trăm trượng, cách xa chiến trường quỷ dị này. Hắn lấy viên linh châu trong ngực ra, nhẹ nhàng xoay một cái, thở dài nói: "Bất cứ lúc nào con người cũng phải trải qua thử thách của chính mình. Thử thách này, là của Ma chủ và Tiểu Tiểu Sở."
Tiểu Quỳ Thú hỏi: "Vậy Đảo chủ, thử thách của ngài là gì?"
Đôi mắt phượng của Đảo chủ hơi nhướng lên, giọng điệu bỗng chốc mang chút mong chờ: "Thử thách của ta chính là đường chết của ta, nhưng ta đã chờ đợi ngày đó đã lâu lắm rồi."