Chương 357: Tiểu Tiểu Sở không biết đánh nhau
Chương 357: Tiểu Tiểu Sở không biết đánh nhau
Chương 357: Tiểu Tiểu Sở không biết đánh nhau
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ma chủ liếc mắt nhìn Đảo chủ, sau đó vung tay phải lên, trực tiếp đánh ra một chưởng. Theo chưởng của cô ta vung ra, y phục Đảo chủ tung bay theo gió, mà trên mặt biển cách đó trăm trượng, sớm nhấc lên sóng lớn ngàn tầng. Nhưng Đảo chủ lại không tránh né, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Tu hành ngàn năm quả nhiên không tầm thường."
Vừa dứt lời, bóng dáng Đảo chủ đột nhiên đổi chỗ với Sở Sơn Cô.
Ma chủ ngạc nhiên: "Di Hình Hoán Ảnh trận."
Sở Sơn Cô đưa hai tay lên tạo thành một thủ ấn lớn, sau đó xoay nhẹ thủ ấn đó, phảng phất như thủ ấn ấy có một cái hố sâu không đáy, trực tiếp hút chưởng lực của Ma chủ vào trong. Sở Sơn Cô thở dài: "Sư nương, đắc tội."
"Năm đó trước mặt ta, sư phụ ngươi cũng chẳng chiếm được chút lợi thế nào, huống hồ là ngươi!" Ma chủ gầm lên, nhưng lúc này giọng nói có phần thay đổi, ngoài giọng nói ban đầu còn thêm một giọng nam trầm trầm khàn khàn trùng điệp vào.
Sở Sơn Cô không kịp suy nghĩ, Ma chủ đã lao tới trước mặt hắn, xuất chưởng đặt lên ngực hắn. Sở Sơn Cô chỉ cảm nhận một luồng nhiệt lực trực tiếp xâm nhập vào lồng ngực rồi nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể. Hắn vội vàng dậm chân xuống đất, một luồng băng sương lập tức bốc lên, khiến hắn và Ma chủ cùng bị đông cứng trong một tảng băng lớn.
Đảo chủ hơi cúi người, vươn tay bắt lấy con rắn nhỏ của mình, mỉm cười nói: "Tiểu Quỳ à, sao ngươi lại biến thành bé như vậy?"
Con rắn nhỏ bất mãn xoay quanh đầu ngón tay Đảo chủ, há miệng ra vẻ như muốn cắn Đảo chủ một cái.
Đảo chủ vỗ nhẹ lên đầu hắn, sau đó nhìn vào tấm băng kính đầy vết nứt trước mặt: "Ma chủ, ngươi không nên giao dịch với Ma thần."
Tấm băng kính vỡ vụn lập tức, hắc khí trên đôi mắt Ma chủ quay cuồng, cô ả quát khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo hai âm điệu nam nữ: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi!" Ma chủ phẫn nộ đẩy ra một chưởng.
"Sơn Tự quyết!" Sở Sơn Cô xoay song quyền, tập trung sức mạnh như núi Thái Sơn, dốc hết sức đập xuống. Chưởng lực vô cùng hùng mạnh va chạm, lại nghe "Ầm" một tiếng, Sở Sơn Cô bị lực lượng siêu cường này đánh thẳng lên trời.
Đảo chủ lắc đầu liên tục: "Tiểu Tiểu Sở à, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chưa biết đánh nhau!"
Sở Sơn Cô bay lên tận chín tầng mây, miễn cưỡng phân tán chưởng lực hùng hậu kia, cười khổ nói: "Đảo chủ, ngươi biết đánh nhau sao không ra tay?"
Đảo chủ nhìn quanh: "Ta phải tích tụ sức lực, còn quyết đấu với hắn."
"Sơn Hải kỳ trận, lực lượng tề thiên!" Sở Sơn Cô đột ngột lao thẳng từ trên cao xuống, đập thẳng vào người Đảo chủ.
Trên mặt Đảo chủ lộ vẻ vui mừng: "Ồ? Ngươi đã học được chiêu này?"
"Ta chưa bao giờ học được thiên địa chi lực, điểm cuối của ta, vẫn luôn là sơn hải này." Tay phải Sở Sơn Cô vung nhẹ lên, liền thấy hơi nước cuồn cuộn giữa lòng bàn tay, sau đó tay trái lại xoay nhẹ một vòng, phía trên lập tức hiện lên chân khí màu đỏ hung tợn.
Ma chủ cúi nhìn dưới chân, mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nửa biến thành biển nước, nửa hóa thành vách núi. Ả cười lạnh một tiếng: "Một chiêu này là do ta và hắn sáng tạo ra năm xưa. Ngươi là đồ đệ của hắn, đã ngàn năm trôi qua, vẫn chưa có chiêu thức riêng à?"
Sở Sơn Cô cất cao giọng nói: "Sư phụ đứng quá cao, ta không thể vượt qua ngọn núi của người, nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì xấu, ta nguyện làm đứa trẻ mồ côi trong ngọn núi kia! Mãi mãi bên cạnh sư phụ!" Sở Sơn Cô vung hai tay lên, lực lượng sơn hải mãnh liệt đánh về phía Ma chủ.
Chỉ trong nháy mắt, trời đất biến sắc.
Trên bầu trời Tu La đảo vốn trong xanh bỗng chốc hóa âm u, sấm gió gầm thét liên hồi.
Ma chủ vẫn lạnh lùng duỗi một bàn tay ra, bàn tay ả lập tức phình to gấp mấy chục lần, hóa thành một móng vuốt đen kịt, dễ dàng đón lấy lực lượng sơn hải kia.
Sắc mặt Đảo chủ trở nên khó coi: "Ngươi hiến dâng chính thân thể mình cho Ma thần? Ngươi điên rồi à?"
Ma chủ cười lạnh đáp: "Ta không muốn tinh thần mình bị ô nhiễm dù chỉ một chút, còn thân thể của ta là người Ma tộc, hắn muốn thì cứ lấy đi."
Đảo chủ hừ lạnh một tiếng: "Chấp niệm!"
Ma chủ khinh khỉnh đáp: "Nói bậy!"
Sở Sơn Cô gầm lên, lại tăng cường lực lượng sơn hải lên một bậc. Hắc lôi trên trời rơi xuống, nhưng không đánh về phía Ma chủ mà đánh về phía hắn.
Lực lượng sơn hải chính là lực lượng của tự nhiên, kẻ cưỡng ép đánh cắp sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
“Chẳng qua chỉ là đánh cắp những thiên vận mà thôi, sao lại phải chịu đựng trừng phạt đau đớn như vậy? Sư phụ ta dùng lực lượng của trời đất, bố trí trận pháp chặn tứ giới, rốt cuộc phải chịu đau đớn cỡ nào?” Sở Sơn Cô nghiến răng nói.
Đảo chủ ngẩng đầu nhìn lên trời, u uẩn nói: "Cho nên trong tứ đại Thánh nhân, chỉ có hắn phải nghênh đón kết cục dầu cạn đèn tắt. Thân là Thánh nhân, vốn nên thọ ngang trời đất, hắn phải trả giá tuổi thọ của mình mới có thể giữ vững bình an cho thiên hạ."
Móng vuốt màu đen của Ma chủ không thể chịu nổi lực lượng sơn hải cường đại như vậy, nhanh chóng bị phá thành mảnh vỡ. Ma chủ lập tức gãy mất một tay, sau đó tay trái vỗ xuống đất. Một con Cốt Long cực lớn đột ngột lao lên từ dưới mặt đất, trực tiếp chở cô ả xông lên tầng mây. Ả hừ lạnh nói: "Sao phải làm nhiều chuyện như vậy vì lũ nhân loại ngu xuẩn và xấu xí kia?"
"Loài người ngu xuẩn và đáng ghê tởm." Đảo chủ cười nói: "Mấy câu này nhiều luc rất có lý. Nhưng con người cũng đơn thuần lương thiện, hiền lành ấm áp, Sơn chủ nguyện hiến dâng nhiều điều cho thiên địa này, chính vì hắn là loại sau, hắn cũng hy vọng giúp đỡ càng nhiều cái người sau.”
Con cốt long dưới chân Ma chủ này to lớn gấp mười mấy lần cốt long mà Long tướng quân gọi ra, nhưng bị lực lượng sơn hải của Sở Sơn Cô truy đuổi, cuối cùng đứt thành từng khúc.
Nhưng ở đằng khác, sắc mặt Sở Sơn Cô cũng càng lúc càng trắng bệch. Đúng như lời Đảo chủ nói, hắn là không giỏi đánh nhau lâu dài. Là trận pháp sư đệ nhất thiên hạ, hắn có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ dưới Thái Thượng cảnh. Nếu cảnh giới giống nhau, khi chiến đấu đoàn đội hắn có thể giúp đỡ bên mình càng trở nên càng mạnh mẽ, nhưng trong chiến đấu một chọi một, hắn không bằng vị sư phụ biết kiếm thuật của mình.
"Ngươi còn có thể chống chọi được bao lâu? Cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ chết." Âm thanh lạnh lùng của Ma chủ vang lên trên không trung.
"Sư phụ, đệ tử vẫn là Tiểu Tiểu Sở không biết đánh nhau kia. Nhưng lần này, đệ tử sẽ dốc toàn lực!" Sở Sơn Cô đột nhiên ngửa đầu nhìn trời: "Sơn Hải Tề Trận, kiếm lạc!
Đảo chủ biến sắc: "Kiếm lạc? Ngươi học được cách dùng kiếm rồi à?"
Chợt nghe "rầm" một tiếng, một cơn sóng lớn vạn trượng phóng lên trời, lập tức biến thành một thanh kiếm lớn do nước biển ngưng tụ thành. Khoảnh khắc đó, cốt long khổng lồ đứng trước kiếm lớn cũng trở nên nhỏ bé.
Ma chủ ngẩng đầu nhìn thanh kiếm này, lạnh nhạt nói: "Đệ tử mà hắn nhận cũng được đấy."