Chương 356: Cuối cùng vẫn phải đánh một trận
Chương 356: Cuối cùng vẫn phải đánh một trận
Chương 356: Cuối cùng vẫn phải đánh một trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trước khi Ma chủ rời đi đã để lại một câu nói cuối cùng: "Đình chiến. Chờ ta quay lại."
Câu nói này khiến thế lực hai bên đều thở phào, đánh lâu như vậy, hai phe bọn họ vẫn không phân thắng bại, bản thân chuyện này đã khiến bọn họ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hiện tại đạt được một yêu cầu "đình chiến", ngay cả thần sắc của Uy Vũ hầu hiếu chiến cũng trở nên thoải mái hơn một chút, hắn vung trường đao trong tay lên, chém ra một cái khe dài ngăn cách giữa bọn họ. Uy Vũ hầu lớn tiếng nói: "Đường kẻ này làm ranh giới, tạm thời đình chiến. Nếu các ngươi cố tình vượt qua đường kẻ này, vậy thì... giết không tha."
Kiếm tướng quân thu hồi tất cả trường kiếm đã thả ra, một lần nữa tụ lại thành ngai kiếm sắt. Hắn trực tiếp ngồi xuống, quay về phía Kim Phượng Hàm ở đằng xa, nhíu mày nói: "Có muốn không, chúng ta chọn nơi khác tái chiến?"
Kim Phượng Hàm lắc đầu, quay người rời đi: "Kiếm si."
Lý Mặc Bạch thu hồi pháp tướng của mình, sau đó ngửa đầu ngã xuống đất, dáng vẻ mệt mỏi kiệt sức: "Còn tiếp tục đánh, ta cảm thấy bản thân sắp kiệt sức rồi. Này lũ Ma tộc kia, Ma giới trong Vạn Ác chi môn vô vị đến thế sao? Tại sao nhất định phải đến nhân gian?"
Long tướng quân cười lạnh nói: "Hiện giờ Vạn Ác chi môn đã mở, Lý Kiếm Tiên có thể cùng ta vào xem, sẽ biết tại sao chúng ta nhất định phải đến nhân gian này?"
Lý Mặc Bạch nằm trên mặt đất vẫy tay liên tục: "Thôi thôi."
Tại Tu La đảo ở cực đông, Đảo chủ thảnh thơi châm hai chén trà, một chén đẩy tới trước mặt Sở Sơn Cô, còn một chén tự mình cầm uống một ngụm.
Sở Sơn Cô bỗng quay đầu, nhìn về phía tây, cau mày nói: "Một luồng lực lượng rất mãnh liệt đang lao về phía đảo này. Đây là đối thủ tiếp theo mà ngươi nói à?"
Đảo chủ chỉ chén trà trước mặt hắn, nói: "Ngồi xuống đi, chớ gấp."
Sở Sơn Cô ngạc nhiên: "Vì sao phải ngồi xuống?"
Đảo chủ thở dài nhẹ: "Vì cô ta cao hơn chúng ta, nếu đứng dậy sẽ phải ngẩng đầu nhìn lên.... mất thể diện lắm."
Bắc Thần, Thiên Tế lưu.
Càn Khôn Cửu Trần lao vun vút giữa vách núi bỗng nhiên dừng bước, Hải Thanh Thiên bên cạnh hắn lúc này đã đổ mồ hôi nhễ nhại, thấy Càn Khôn Cửu Trần bất chợt dừng lại, hắn không ngừng thở hồng hộc hỏi: "Càn Khôn tiên sinh, đại địch phía tây có dị động ư?"
Càn Khôn Cửu Trần gật đầu một cái: "Đúng vậy. Nhưng cô ta không ra tay với người tu hành nhân gian mà đi thẳng về phương đông."
Hải Thanh Thiên sững sờ: "Phương đông? Tu La đảo? Hình như nhị ca của ta đang ở đó."
Càn Khôn Cửu Trần im lặng trong chốc lát rồi lại phi thân tới: "Thôi, phương đông có hai vị Thánh nhân ở đó, bọn họ sẽ giải quyết rắc rối này."
Trong Khán Dần thành, Hải Thanh Ngôn cầm quyển sách cổ trong tay, đang nghiên cứu thần khí kẹo hồ lô trước mặt, một viên trắng một đen, rõ ràng như chuỗi tròng mắt, hắn khẽ cắn một cái, nhưng vị lại rất ngọt, bèn cười cười: "Kẹo con mắt này ngọt thật, cũng không tệ."
Khán Dần Thành chủ ngồi trên bậc thang bên cạnh, nhìn về phía đông, trầm giọng nói: "Có cố nhân đến."
Hải Thanh Ngôn cười khẽ, hạ giọng nói: "Ngươi cảm thấy, cô ta có phải là kẻ địch không?"
Khán Dần thành chủ im lặng giây lát rồi đáp: "Rất khó là bằng hữu."
Hải Thanh Ngôn cười to nói: "Chỉ cần không phải là kẻ địch, đã là chuyện rất may mắn rồi, còn bằng hữu, giữa người với người còn khó là bằng hữu, huống hồ cô ta là Ma chủ."
Trong Tu La đảo, Đảo chủ uống cạn chén trà, đặt chén xuống, cười nói: "Đã lâu không gặp, Ma chủ."
Ma chủ hạ xuống trước mặt bọn họ, một luông niệm lực cường đại tuôn trào, chấn nứt bàn đá trước mặt Đảo chủ thành bụi. Đảo chủ hơi lúng túng, lắc đầu nói: "Dù sao cũng từng là cố nhân, nay gặp lại không thể nể mặt một chút sao?"
Nghe vậy, Ma chủ chậm rãi quay đầu sang nhìn Sở Sơn Cô đang ngồi đó, nhíu mày nói: "Ngươi là ai?" Nói xong, Ma chủ giơ ngón tay, phóng ra một luồng hắc khí về phía Sở Sơn Cô.
Sở Sơn Cô lập tức vung tay áo lên, lùi về sau một bước. Theo tay áo của hắn vung mạnh, hắc khí của Ma chủ dần dần bị hắn hóa giải.
Sắc mặt Ma chủ hơi thay đổi: "Tụ Lý Hóa Khí trận, đây là chiêu thức của hắn."
Sở Sơn Cô ngừng bước, cúi mình hành lễ: "Đệ tử Sở Sơn Cô, bái kiến sư nương."
"Ngươi là đệ tử của hắn." Ma chủ sững sờ.
Sở Sơn cười khổ một cái: "Năm đó cũng từng có duyên gặp mặt sư nương vài lần, mặc dù mỗi lần ngài chỉ lo quở trách sư phụ, thậm chí hình như chúng ta hầu như không có nói gì với nhau."
Ma chủ suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là lúc ấy hắn đem theo một đứa bé. Ngươi đã trưởng thành rồi."
Đảo chủ phì cười: "Nếu hắn không trưởng thành Thánh nhân, chắc xương cốt đã hóa thành tro rồi."
Sở Sơn Cô lắc đầu thở dài nói: "Đã rất nhiều năm trôi qua, sư nương."
Ma chủ chậm rãi đi về phía Sở Sơn Cô, gương mặt không chút biểu cảm: "Có phải ngươi cứ tưởng ngươi mở miệng gọi sư nương là ta sẽ cảm thấy cao hứng không? Ta cao hứng rồi liền không đập phá cái đảo này nữa à?"
Đảo chủ kêu rên một tiếng: "Ta vô tội mà!"
Sở Sơn Cô nghiêm mặt nói: "Cũng không phải, ta gọi ngài là sư nương, chỉ là vì ở trong lòng ta, ngài sẽ luôn là sư nương của ta. Mặc dù hai giới Nhân Ma từng là tử địch, nhưng giữa ngài và sư phụ cũng là chân tình. Đời này người không hề yêu thương nữ nhân nào khác, người vẫn luôn nhớ ngài, cho nên... Ngài chính là sư nương của ta."
Đảo chủ lau khóe mắt: "Cảm động quá, thật sự quá cảm động."
Ma chủ quay đầu lại: "Ta hi vọng ngươi sẽ không nói năng gì nữa. Nếu không ta rất khó đảm bảo hòn đảo này của ngươi có thể tồn tại trên thế gian nữa không.”
Đảo chủ khẽ thở dài: “Một ngàn năm trôi qua, tính khí vẫn chẳng khá lên chút nào.”
Sở Sơn Cô chắp tay nói: "Sư nương, những lời ta nói đều là suy nghĩ trong lòng mình, không dối gạt tới nửa câu."
Ma chủ dừng bước, khẽ nghiêng đầu nhìn viên Linh châu lơ lửng giữa không trung: "Ta từng cảm nhận được khí tức của hắn ở nơi đây, thế nhưng giờ đã hoàn toàn biến mất. Chẳng hay bọn họ đã tiến vào động thiên tách biệt?"
Sở Sơn Cô e dè đáp: "Phải. Nhưng... cho dù là chuyển thế của sư phụ, hắn cũng không còn là người xưa."
Ma chủ hừ nhẹ một tiếng: "Đương nhiên ta biết. Ta từng gặp hắn, suýt nữa đã giết chết hắn. Ta không ngu muội đến mức vì tình cảm ngàn năm trước mà yêu một thiếu niên vắt mũi chưa sạch. Nhưng ta có cách khiến hắn trở lại như xưa."
Đảo chủ và Sở Sơn Cô nhìn nhau, nụ cười trên mặt Đảo chủ dần tắt lịm: "Sinh Hồn Hồi Chuyển thuật."
Ma chủ cười lạnh: "Xứng danh từng là tiên nhân, kiến thức quả thật uyên bác."
Đảo chủ thở dài: "Ta biết chuyện lúc trước ngươi muốn giết Hải Thanh Mạc. Ta còn tưởng ngươi đã vượt qua đoạn tình cảm ấy, nay mới thấy ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Sở Sơn Cô!"
Sắc mặt Sở Sơn Cô cũng trầm xuống: "Có."
Đảo chủ vung ống tay áo, thu hạt linh châu vào lòng bàn tay: "Cuối cùng vẫn phải đánh một trận."